Quang Âm Chi Ngoại - Chương 44: Quân hỏi ngày về, chẳng biết kỳ (3).

Cập nhật lúc: 2025-01-21 23:47:00
Lượt xem: 14

Ngay lúc ấy...

Một giọng ca giống như tiếng thở dài, chậm rãi vương trong không khí, từ nơi xa xôi vang vọng giữa khu rừng cấm.

Tất cả dị thú đang gào thét bỗng nhiên im bặt trong khoảnh khắc.

Giữa khu rừng đang yên tĩnh đến ngột ngạt, tiếng ca ấy ngày càng rõ ràng, như thể một nữ nhân đang oán trách sự rời xa của phu quân mình. Cùng lúc đó, những làn sương đỏ nhạt từ phía đội trưởng Huyết Ảnh đang chạy trốn bắt đầu xuất hiện, cuốn lấy vạn vật xung quanh rồi lan tỏa khắp nơi.

Thân thể Từ Thanh đột nhiên run rẩy mãnh liệt. Lôi đội, đang ngồi dựa lưng vào một gốc cây bên cạnh, cũng không kìm được mà toàn thân run lên. Cả hai đồng loạt nhìn về phía tiếng ca vọng lại.

Nhưng... ánh mắt Từ Thanh tràn đầy cảnh giác, còn ánh mắt Lôi đội lại có chút ngẩn ngơ.

Tiếng ca ấy, từng âm từng chữ, tràn vào tai Từ Thanh, khiến cả người hắn lạnh đến mức không thể tả. Cảm giác ấy như thể hắn đang đứng dưới trời mưa m.á.u trong thành trì hoang tàn ngày xưa, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Dù hiện tại thân thể hắn đã đạt đến tầng thứ ba của luyện thể, hắn vẫn không thể chịu đựng nổi, răng lập cập, cả người bất động.

Tâm trí Từ Thanh vang vọng những âm thanh ầm ầm, trong đầu không tự chủ mà nhớ đến những lời Thập Tự từng nhắc về những điều cấm kỵ trong khu rừng này.

Ở nơi họ đang chăm chú quan sát, thân thể đội trưởng Huyết Ảnh bỗng khựng lại, run lên từng hồi.

Tựa như có một thứ gì đó vô hình đang từ từ tiếp cận, khiến lão không còn sức để trốn chạy.

Dưới ánh mắt chứng kiến của Từ Thanh, từng làn khí trắng mỏng manh thoát ra từ thất khiếu (bảy lỗ trên người) của đội trưởng Huyết Ảnh, hòa vào trong sương đỏ đang lan tỏa.

Cơ thể của đội trưởng Huyết Ảnh trong quá trình này nhanh chóng mục rữa, héo úa, cho đến khi chỉ còn lại một cái xác khô, rồi tan thành tro bụi, không để lại chút dấu vết.

Sương đỏ bao phủ lấy vị trí nơi lão ta đứng, sau đó từ từ lan về phía Từ Thanh và Lôi đội.

Khi làn sương ngày càng tiến gần, cơ thể Từ Thanh run rẩy mạnh mẽ. Hắn cuối cùng đã nhìn thấy nguồn gốc dẫn đến cái c.h.ế.t của đội trưởng Huyết Ảnh, đó là... một đôi giày nữ màu đỏ, nhuốm máu, vô cùng tàn tạ.

“Đây là...” Từ Thanh thở dốc, đôi mắt mở lớn, nhìn thấy đôi giày xuất hiện trong làn sương mờ, từng bước từng bước tiến tới trên mặt đất.

Đôi giày ấy trống rỗng... không một bóng dáng ai đi. Chỉ có tiếng ca ai oán, ngày càng gần hơn.

Tựa như một nữ nhân vô hình, đang mang đôi giày đỏ ấy, vừa hát vừa tiến về phía họ.

Tiếng ca mỗi lúc một rõ ràng, đôi giày đỏ in lên bùn đất từng bước, hướng thẳng về phía Từ Thanh.

Cảnh tượng quỷ dị này khiến đồng tử Từ Thanh co lại mạnh mẽ. Thân thể hắn muốn di chuyển, nhưng lại không sao nhấc lên nổi.

Dường như cái lạnh đã đông cứng tất cả mọi thứ của hắn, khiến ngay cả hàm răng cũng phát ra tiếng kêu ken két, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi giày màu m.á.u từng bước, từng bước, tiến đến cách hắn nửa trượng...

Mối đe dọa tử vong trong khoảnh khắc này bao phủ mọi suy nghĩ của Từ Thanh. Hắn muốn lùi lại, nhưng vô phương cử động, chỉ có tơ m.á.u trong mắt càng dày đặc, phản chiếu sự đấu tranh kịch liệt trong nội tâm.

Đôi giày màu m.á.u kia đang chuẩn bị tiến thêm một bước về phía hắn, nhưng đúng lúc này...

Một giọng nói run rẩy vang lên bên cạnh Từ Thanh. Đó là Lôi đội.

“Đào Hồng... là cô sao...” Giọng nói khàn đặc, mang theo sự run run, pha lẫn chút không chắc chắn.

Lời này vừa vang lên, tiếng hát quái dị kia lập tức ngưng bặt.

Chiếc giày đang giơ lên cũng hơi khựng lại, dường như bóng dáng nữ nhân đứng đó xoay người, nhìn về phía Lôi đội.

Nhìn thấy cảnh tượng này, thân thể Lôi đội rõ ràng run rẩy, hơi thở chưa bao giờ gấp gáp đến thế. Thân thể mệt mỏi của ông ta như bùng nổ chút sức lực còn sót lại, đôi mắt hiện lên tia sáng hiếm hoi, chăm chú nhìn vào khoảng không trên đôi giày màu đỏ ấy.

Tựa hồ trong mắt ông ta, ông ta có thể nhìn thấy một nữ nhân đối với ông còn quan trọng hơn chính mạng sống của mình đang đứng ở đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-44-quan-hoi-ngay-ve-chang-biet-ky-3.html.]

Xa cách qua hư không, cách biệt bởi thế giới, ngăn cách âm dương, ánh mắt chạm nhau.

Kiên cường như Lôi đội, thế mà trong mắt ông ta lúc này, lệ không kìm được mà tuôn trào.

“Cô... trở về rồi sao...” Giọng nói run rẩy, bàn tay ông ta từ từ giơ lên, như muốn nắm bắt điều gì đó, mà đôi giày đỏ kia cũng chầm chậm tiến tới trước mặt ông ta, hơi khom xuống.

Tựa như nữ nhân vô hình kia đang dịu dàng quỳ trước mặt Lôi đội, để bàn tay run rẩy của ông ta chạm vào khuôn mặt cô.

Nhưng tay Lôi đội lại xuyên qua khoảng không vô định, không chạm được gì, chỉ rơi xuống trong hư không, càng làm lệ nơi khóe mắt trào dâng.

Chỉ còn những lời thì thầm trong miệng ông ta vang lên giữa nỗi thê lương đầy tuyệt vọng.

Một lúc lâu sau, tựa như có một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên từ hư vô, đôi giày đỏ kia dần dần thẳng lại, chậm rãi lùi về sau.

Cho đến khi rút lui đến ba trượng, đôi giày chuyển hướng, vòng qua Từ Thanh, mang theo màn sương đỏ ở phía sau, bước về nơi xa.

Thao Dang

"Quân hỏi ngày về, chẳng biết kỳ."

"Sương ẩn tình tàn, khúc ca tan."

Tiếng ca lại vang lên, trong sự ai oán như mang thêm nỗi chua xót và bâng khuâng, mỗi lúc một xa.

Làn sương m.á.u cũng rẽ khỏi nơi bọn họ, như một dòng chảy, tràn ra không gian mịt mờ xa xăm.

Cho đến khi tiếng ca nhỏ dần, cuối cùng hoàn toàn tan biến, màn sương cũng biến mất không còn dấu vết.

Thân thể Từ Thanh lúc này mới khôi phục khả năng hành động. Hắn thở hổn hển, trong mắt lộ vẻ kinh hoàng. Việc đầu tiên hắn làm là quay phắt người lại nhìn Lôi đội đang ngồi ở đó.

Lôi đội lúc này ngơ ngác nhìn về nơi xa, ánh mắt trống rỗng, từng dòng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Từ Thanh im lặng. Những lời vốn định hỏi, giờ đây lại chẳng thể thốt ra.

Mãi đến rất lâu sau, Lôi đội mới khẽ thì thầm:

“Ngươi... thấy kỳ quái lắm, đúng không.”

Từ Thanh lặng lẽ gật đầu.

"Trước đây, Thập Tự đã từng nói với ngươi, ta là một trong số ít những người từng nghe được tiếng hát." Lôi đội nhìn về phương xa, chậm rãi cất lời.

"Ngươi biết không, tiếng hát trong cấm khu này rất quỷ dị. Người nghe thấy hầu như đều mất mạng, mà những ai sống sót qua được tiếng hát ấy thì hiếm như sao buổi sớm."

"Nhưng một khi có thể sống sót, người đó sẽ nhận được một lần 'ban tặng' từ cấm khu này. Ban tặng ấy sẽ giúp họ, khi nghe thấy tiếng hát lần sau... được nhìn thấy người mà cả đời này họ khát khao gặp lại nhất."

"Ta từng nghĩ đó chỉ là một truyền thuyết. Cũng vì truyền thuyết ấy mà ta đã lặng lẽ chờ đợi suốt mấy chục năm ở khu trại bên ngoài, chờ đến khi tóc đã bạc trắng..."

"Cho đến hôm nay, ta đã nhìn thấy."

Nói đến đây, Lôi đội dường như già đi rất nhiều, những nếp nhăn trên mặt càng thêm sâu, cảm giác yếu đuối lan tỏa khắp người ông ta.

"Ngươi cũng có người mà dù âm dương cách biệt vẫn muốn gặp lại phải không? Nếu có, đừng như ta, đừng chờ đợi ở nơi này..."

"Nhìn thấy rồi, rốt cuộc cũng chỉ là... một giấc mộng hư không..." Lôi đội cay đắng thì thào, nhắm mắt lại, nước mắt không kiềm được lăn dài qua những nếp nhăn trên gương mặt, từng giọt rơi xuống vạt áo.

Từ Thanh lặng im, ngẩng đầu nhìn về nơi tiếng hát vừa tan biến, trong đáy mắt dần hiện lên một tia hồi ức sâu thẳm.

Hắn cũng có người mà hắn muốn nhìn thấy.

Rất muốn, rất muốn, rất muốn gặp lại.

Loading...