Quang Âm Chi Ngoại - Chương 426: Đừng tranh nồi với ta! (1)

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:39:20
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mãi đến khi rời xa hoàn toàn, đến một nơi không người, thân thể của Ngô Kiếm Vu run lên một cái, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy kinh hoảng, trán đẫm mồ hôi lạnh, thở hắt ra một hơi thật dài.

Chuyện gì vậy, Nhị Hỏa!! Tên sát tinh này trước kia đã lợi hại như thế rồi, nay lại còn bước vào Nhị Hỏa, nếu là ở bên ngoài, hắn nhất định sẽ g.i.ế.t ta mất!!”

Trong lòng run rẩy, Ngô Kiếm Vu không ngừng hít thở, gã cảm thấy mấy tháng sắp tới, bản thân tuyệt đối không thể rời khỏi tông môn được nữa.

“May là ta lanh trí, hôm nay đã cho hắn đủ thể diện, còn thay hắn trả tiền phạt linh thạch nữa, nếu hắn là người biết đạo lý, lần sau chắc sẽ không cố chấp g.i.ế.t ta đâu nhỉ.”

“Đau đầu quá... không được, trước khi ta vào Nhị Hỏa, đừng nói là động phủ, đến cửa cũng không bước ra!”

Ngoài Tri Mộng Lâu, dưới màn mưa, vẻ mặt Từ Thanh cổ quái.

Tiểu Câm khựng lại một chút, Từ Tiểu Huệ cũng ngây người.

Linh Nhi chớp chớp mắt, lộ vẻ hoài nghi, còn lão chủ tiệm đường Bàn Tuyền bên cạnh thì mặt đầy ngơ ngác.

Mấy người này vì đứng gần nên vừa rồi thấy rõ ràng, Từ Thanh bên kia chẳng nói một lời nào, chỉ là bày ra tư thế sắp ra tay, vậy mà Ngô Kiếm Vu lại tự dưng bắt đầu lẩm bẩm lầu bầu.

Lại còn phối hợp với tiếng cười to, với giọng điệu lớn tiếng, cứ như thể thật sự đang truyền âm nói chuyện với Từ Thanh, vừa giải thích vừa mời hắn đi uống rượu vậy.

Thao Dang

Toàn bộ quá trình sống động như thật, e rằng những người ở xa không nhìn rõ, chỉ nghe thấy âm thanh, nhất định sẽ tưởng là thật, cảm thấy Ngô Kiếm Vu là nhân vật không tầm thường, lại rất kính trọng Từ Thanh, hai người như bằng hữu chí cốt, tôn trọng lẫn nhau.

Đồng thời trong sự tôn trọng đó, vì được Từ Thanh nhiều lần mời mọc, mà Ngô Kiếm Vu thực sự không có thời gian, nên mới lấy lễ báo lễ, thay Từ Thanh nộp tiền phạt g.i.ế.t đệ tử dưới chân núi.

“Tiểu Kiếm Kiếm diễn xuất không tồi nha, ta cũng sững người ra đó.”

Rắc một tiếng vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, Đội trưởng đứng lên khỏi ghế, vừa ăn táo vừa bước đến bên cửa sổ, nháy mắt với Từ Thanh một cái.

Từ Thanh liếc nhìn tứ chi của Đội trưởng, trong mắt lóe lên vẻ kỳ dị.

Tốc độ khôi phục của Đội trưởng quá nhanh, loại tình trạng mọc lại chi thể này, khiến Từ Thanh cảm thấy không giống như là do công pháp hay đan dược làm được, mà càng giống như một loại thuật pháp quỷ dị nào đó.

Cùng lúc đó, ở chỗ con đại xà, thừa lúc lão già đường Bàn Tuyền đang ngẩn người, thân thể nó bỗng vặn vẹo, lao vọt ra ngoài cửa sổ, trực tiếp hướng thẳng về phía Từ Thanh.

Từ Thanh ánh mắt lóe lên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của con rắn này, hắn cảm thấy có phần quen thuộc, hình như đã từng thấy ở đâu rồi, mà đối phương lại hoàn toàn không có sát ý gì, ngược lại còn tràn ngập vui vẻ.

“Grù grù!”

Trong niềm vui sướng ấy, thân hình đại xà nhanh chóng thu nhỏ, c.uối cùng hóa thành một con rắn nhỏ thon dài, trực tiếp quấn quanh cổ tay Từ Thanh, toàn thân biến thành màu trắng như tuyết, đôi mắt thật to, nhìn vô cùng đáng yêu.

“Grù grù grù!”

“Grù grù!”

Bên cửa sổ, lão già đường Bàn Tuyền trông thấy một màn này, trong lòng thầm kêu khổ, vừa định quát lớn, thì đúng lúc ấy, ánh mắt của Từ Thanh ngẩng lên, lạnh lùng nhìn lão một cái.

Lão lập tức rùng mình, nhớ lại cảnh suýt bị Từ Thanh g.i.ế.t c.h.ế.t trước kia, trong lòng vừa phẫn uất vừa đau xót, giống như cảm giác nữ nhi do mình nuôi lớn c.uối cùng lại chọn tình nhân thay vì thân phụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-426-dung-tranh-noi-voi-ta-1.html.]

“Không được, chuyện này ta tuyệt đối không thể nhượng bộ, Từ tiểu tử này vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt lành, tuyệt đối không xứng với Linh Nhi.”

Lão hít sâu một hơi, trong lòng xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, vội vàng mở miệng.

“Grù grù grù!”

Lão không dám nói tiếng người, lúc này chỉ có thể dùng ngôn ngữ của Linh Nhi phát ra từ miệng mình.

Lão đang nói với Linh Nhi rằng, nếu muốn ở bên Từ Thanh mãi mãi, thì nhất định phải hóa hình, mà muốn hóa hình, phải Trúc Cơ, nên hiện tại phải rời đi.

Linh Nhi lưu luyến nhìn Từ Thanh, nhẹ nhàng dùng đầu cọ cọ vào cánh tay hắn, sau đó buông thân hình ra, lắc mình một cái quay lại bên lão già đường Bàn Tuyền, ánh mắt vẫn đầy không nỡ rời xa.

Lão già đường Bàn Tuyền thở phào nhẹ nhõm trong lòng, âm thầm đắc ý, rồi lập tức ôm Linh Nhi bỏ chạy, Từ Thanh còn nghe thấy từ phía xa xa vang vọng tiếng "grù grù".

“Được rồi, Từ phó ty, đừng nhìn nữa, qua đây uống vài chén với bổn trưởng ty đi.”

Từ khung cửa sổ phòng bao, Đội trưởng vẫy tay gọi Từ Thanh.

Từ Thanh nghĩ một chút, rồi quay đầu gật đầu với Từ Tiểu Huệ, ra hiệu cô ta có thể rời đi.

Từ Tiểu Huệ cắn môi dưới, trong lòng tràn đầy cảm kích, trong màn mưa liền quỳ rạp xuống đất hành lễ với Từ Thanh, trán chạm đất, cúi đầu bái một bái thật sâu rồi mới đứng dậy, lặng lẽ rời đi về phía xa.

Tiểu Câm không rời đi, gã ngồi xổm ở bên ngoài Tri Mộng Lâu, cũng chính là nơi tên thanh niên gầy gò kia đã c.h.ế.t.

Từ Thanh cũng không nói gì thêm, thân hình lóe lên bước qua cửa sổ, đi vào trong phòng bao rồi ngồi xuống.

Lần trước ở chỗ Trương Tam, Từ Thanh đã nhận ra tình trạng của Đội trưởng không ổn, nên có vài lời vẫn chưa nói ra.

Lúc này vừa ngồi xuống, Từ Thanh liền nhìn Đội trưởng.

“Đội trưởng, tại sao mũi tượng Thần lại nổ tung?”

Từ Thanh nghiêm túc hỏi một câu.

Hắn cảm thấy chuyện này nhất định phải hỏi rõ, nếu không thì với tính cách nghi thần nghi quỷ của Đội trưởng, chắc chắn sẽ không yên lòng. Vì vậy Từ Thanh nghĩ mình nên khiến y yên tâm.

“Ngươi không biết thật sao?”

Đội trưởng vừa ăn táo vừa cười híp mắt nhìn Từ Thanh, đánh giá từ trên xuống dưới.

Từ Thanh hơi ngẩn ra, rồi lắc đầu.

“Được rồi, phó ty của ta à, đống diễn xuất đó chẳng phải do ta dạy ngươi sao, chuyện mũi tượng thần, ta và ngươi đều biết rõ, ta sẽ không vạch trần ngươi đâu.”

Đội trưởng ăn xong quả táo, lại lấy ra một quả lê, cắn một miếng to.

“Lần này, cái nồi đen này ta gánh, ai bảo ta là thượng cấp của ngươi cơ chứ, ta cũng không đòi linh thạch của ngươi, nhưng có hai điều kiện.”

Nói đến đây, ánh mắt Đội trưởng lộ ra vẻ sâu xa, dáng vẻ như đã nhìn thấu tất cả, trịnh trọng hẳn lên.

Loading...