Quang Âm Chi Ngoại - Chương 421: Bi ai của kẻ yếu. (1)

Cập nhật lúc: 2025-04-22 10:56:38
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vẫn là quen ở trên thuyền hơn… Nhưng mà cái “cảm giác tham gia vào vụ tự bạo” mà Trương Tam nói là gì vậy?” Từ Thanh hơi tò mò, nhưng cũng không để tâm quá nhiều, chỉ hít sâu một hơi rồi nhắm mắt, tĩnh tọa nhập định.

---

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã ba ngày.

Từ khi Đội trưởng trở về, chuyện hai người gây ra rúng động ở tộc Hải Thi lại một lần nữa gây sóng gió khắp tông môn. Từ Thanh cũng hơi mong chờ, không biết lần này tông môn sẽ ban thưởng gì cho “công lớn” đó.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng nhẹ nhõm hơn không ít.

Trước khi Đội trưởng quay lại, Từ Thanh luôn có cảm giác bất an. Hắn biết, nếu trong tông môn có ai ở tầng cao nảy sinh ác ý, bản thân hắn sẽ lâm vào hiểm cảnh cực kỳ to lớn.

Dù khả năng đó là rất thấp, nhưng… vẫn không thể không đề phòng.

Nhưng giờ thì khác, Đội trưởng đã về rồi.

“Dù sao thì y mới là chủ mưu, cái mũi kia cũng là do y làm nổ, lệnh truy nã cũng treo y lên hạng nhất, phần thưởng còn khủng kh.i.ế.p hơn cả ta.”

“Thế nên nếu thật sự có ai muốn ra tay… chắc chắn sẽ chọn y trước, trong hai người thì lựa chọn là quá rõ ràng rồi.”

Từ Thanh giữ tâm thế bình thản, nhưng đúng lúc ấy, vào chiều tà ngày thứ ba, có một người lòng dạ không hề bình thản, mang theo tâm tình bi thương cùng hy vọng mong manh, lặng lẽ đi đến cảng 176, đứng trước pháp thuyền của Từ Thanh.

Là một nữ tử.

Dáng người nho nhỏ gầy yếu, mặc một thân đạo bào xám đơn sơ, tu vi chỉ mới Ngưng Khí tầng ba.

Dạng người này trong Thất Huyết Đồng phải cẩn thận từng bước, nam nữ đều như nhau, nếu không đủ mạnh thì chỉ có thể cúi đầu mà sống.

Cô ta tên là Từ Tiểu Huệ, là người đã từng nhập môn cùng thời với Từ Thanh.

Lúc này, cô ta đứng trước pháp thuyền, gương mặt phảng phất bi ai, ánh mắt vừa thấp thỏm vừa do dự. Trên thực tế, nếu không phải đường cùng, cô ta tuyệt đối không dám đến tìm Từ Thanh.

Dù từng là đồng môn cùng đợt, nhưng trên thực tế không có quá nhiều giao tình, mà hiện nay… Từ Thanh đã là tu sĩ Trúc Cơ, danh tiếng vang dội khắp Thất Huyết Đồng, đã trở thành một nhân vật không thể với tới.

Cô ta do dự suốt mấy tháng, c.uối cùng mới cắn răng tìm đến. Vừa mới tiến lại gần pháp thuyền, cô ta lập tức quỳ xuống.

“Đệ tử Từ Tiểu Huệ, cầu kiến Từ Thanh sư thúc!”

Bên trong pháp chu, Từ Thanh đang tĩnh tọa, chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt như xuyên qua được vách thuyền, rơi đúng vào bóng dáng đang quỳ gối bên ngoài kia.

“Có chuyện gì?”

Giọng hắn truyền ra khỏi pháp chu, vang vọng bên tai Từ Tiểu Huệ khiến cô ta toàn thân run rẩy, cúi đầu khẽ đáp:

“Sư thúc… Chu Thanh Bằng sư huynh … ba tháng trước… đã c.h.ế.t thảm trong tông môn.”

Không gian trước pháp thuyền bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

Vài nhịp hô hấp sau, Từ Thanh bước ra khỏi khoang thuyền, đứng trên boong, cúi nhìn người đang quỳ bên dưới.

Trong đầu hắn bất giác hiện lên hình ảnh năm xưa bốn người cùng lên núi, nhớ lại Chu Thanh Bằng từng hào sảng tặng hắn con Quỷ Dục Hậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-421-bi-ai-cua-ke-yeu-1.html.]

Thực ra, quan hệ giữa hắn và Chu Thanh Bằng cũng không sâu đậm, nhưng cái lần tặng vật kia xem như một mối nhân tình, mà Quỷ Dục Hậu về sau cũng giúp hắn không ít.

Nay nghe tin Chu Thanh Bằng c.h.ế.t thảm, trong lòng hắn… cũng âm thầm thở dài một tiếng.

Nhưng… không hề cảm thấy bất ngờ.

Trong môi trường nuôi cổ tàn khốc dưới chân Thất Huyết Đồng, sinh tồn chính là tàn sát.

Dù chiến tranh đang diễn ra, sự cạnh tranh nơi đây chưa từng suy giảm, luôn có người c.h.ế.t, và cũng luôn có kẻ khao khát được bước chân vào.

Nhưng...

Từ Thanh từng nhận một phần nhân tình, mà hắn… không phải kẻ vong ân phụ nghĩa.

Vì vậy, hắn nhìn về phía Từ Tiểu Huệ, giọng điềm tĩnh:

“Nói rõ mọi chuyện.”

Chỉ một câu ấy thôi, hốc mắt Từ Tiểu Huệ liền đỏ lên, nước mắt chảy dài.

Mấy tháng qua, cô ta đã bao lần tuyệt vọng đến mức muốn từ bỏ.

Thao Dang

Mà giờ đây, chỉ với một câu hỏi của Từ Thanh, cô ta mới thực sự thấy một tia hy vọng lóe lên giữa đêm tối.

“Từ sư thúc… Chu sư huynh… lúc trước là người của Hải Phòng Ty, theo hầu dưới trướng Đinh Tiêu Hải sư thúc. Hắn từng nói với đệ tử rằng, hắn đã thay Đinh sư thúc làm rất nhiều việc… việc mà không thể để người khác biết. Khi ấy, Đinh sư thúc từng hứa sẽ cho hắn một suất tùy tùng, là chỗ dựa bảo vệ cho tương lai. Nhưng sau đó… khi Đinh sư thúc được thăng chức rời khỏi Hải Phòng Ty, lại không đưa Chu sư huynh theo.”

“Không có chỗ dựa nữa… mà những việc hắn từng làm lại bị kẻ khác để ý. Đó là nguyên nhân đầu tiên khiến hắn bị hại.”

“Ngoài ra, trong kỳ đại tỷ thí tại đảo Nhân Ngư của Đệ Thất Phong, Chu sư huynh từng thu được không ít thứ quý giá. Ban đầu có thể tự mình giữ được, nhưng khi mất đi Đinh sư thúc, hắn liền trở thành mục tiêu. Ba tháng trước, hắn… bị người ta g.i.ế.t thảm giữa đường.”

“Suốt thời gian qua… đệ tử đã điều tra rất nhiều, dù có dùng cả thân thể để đổi lấy tin tức, vẫn không thể tìm ra hung thủ… Không còn cách nào khác, đệ tử chỉ đành đến tìm sư thúc, cầu xin một lần c.uối.”

Từng giọt nước mắt rơi không dứt, nhưng giọng cô ta không rối loạn, rõ ràng mạch lạc. Hiển nhiên, từng lời từng chữ này cô ta đã ôm trong lòng suốt nhiều tháng, chờ một cơ hội được nói ra.

“Ngươi và Chu Thanh Bằng là...?” Từ Thanh trầm ngâm một lát, ánh mắt sâu lắng nhìn cô ta.

“Chu sư huynh với ta… là đại ân nhân. Khi trước, vì để có pháp chu, ta phải vay một khoản linh thạch lớn, không trả nổi, c.uối cùng đành bỏ cả tự trọng, đi lấy lòng lấy dạ, trở thành món đồ chơi của một vài đệ tử trong tông môn…”

“Bề ngoài có vẻ được sủng ái, nhưng thực tế… sống không khác gì súc vật. Bị hành hạ, bị sỉ nhục, bị xé rách cả thể xác lẫn tinh thần… Ta biết… đó là lỗi của ta, là vì ta tham hư vinh. Ta thừa nhận mình rẻ mạt.”

Từ Tiểu Huệ cắn môi, giọng nghẹn ngào.

“Nhưng Chu sư huynh… thương xót ta. Giúp ta trả nợ. Ta tưởng hắn có ý gì với mình… nhưng hắn chưa bao giờ động vào người ta một lần nào cả. Ngược lại… còn nhiều lần âm thầm giúp đỡ.”

“Ta biết… mình không ra gì, nhưng ít nhất còn phân biệt được ân nghĩa, và ta… không muốn làm kẻ vong ân.”

“Nhưng năng lực ta có hạn… Mấy tháng qua, dù có dâng thân để đổi tin, vẫn chẳng điều tra được gì. Chỉ còn cách… quỳ trước mặt sư thúc, cầu người ra tay vì Chu sư huynh.”

Cúi đầu thật sâu, trán sắp đập xuống đất thì… một luồng lực dịu nhẹ nâng cô ta lên, ngăn cô ta khỏi dập đầu.

“Không cần như vậy. Từ mỗ từng nợ Chu Thanh Bằng một nhân tình. Chuyện này… ta sẽ điều tra.”

Loading...