Quang Âm Chi Ngoại - Chương 316: Một phù hai mạng. (1)
Cập nhật lúc: 2025-03-26 23:55:54
Lượt xem: 1
Giọng nói của đệ tử Đệ Nhất Phong vang lên, có lẽ vì tâm trạng quá mức kích động mà ngay cả pháp lực cũng dồn cả vào cổ họng, khiến giọng gã vỡ toang, the thé, thê lương vọng khắp trời cao.
Xa xa, mấy chục tu sĩ đang giao chiến đều nghe thấy tiếng thét này.
Sắc mặt của Từ Thanh cũng biến đổi, thân thể hắn lập tức lùi mạnh về sau.
Khiến hắn lùi lại không chỉ là những lời lẽ khó hiểu của đệ tử Đệ Nhất Phong, mà còn vì... ngay khoảnh khắc người kia lên tiếng, mấy chục ánh mắt lập tức dồn về phía này.
Những tu sĩ trên bầu trời xa xa, bất kỳ ai trong số họ trong mắt Từ Thanh đều như Thần Linh hạ thế, toàn thân tỏa ra khí tức cường đại đến mức dù cách xa như vậy cũng khiến m.á.u huyết trong cơ thể hắn sôi trào, phun ra khỏi miệng.
Và lúc này, khi ánh mắt bọn họ đồng loạt nhìn tới...
Từ Thanh không dám chần chừ, lập tức mở toàn bộ lớp phòng hộ của pháp thuyền, lấy ra hàng loạt phù bảo phòng ngự, thậm chí trong tích tắc còn triệu hồi cả Xà Cảnh Long, phủ lên người mình.
Ngay giây sau, một luồng uy áp khủng khiếp đến mức không thể tưởng tượng được giáng xuống. Đầu óc Từ Thanh nổ vang, Xà Cảnh Long tan vỡ, phù bảo cũng vỡ vụn.
May mắn là pháp thuyền của hắn không hề tầm thường, có chút thần tính nên dù lớp phòng ngự bên ngoài bị nghiền nát nhưng thân thuyền vẫn nguyên vẹn.
Từ Thanh phun ra hai ngụm m.á.u tươi, thân thể run lên nhưng nhờ có pháp thuyền nhanh chóng hình thành tầng phòng hộ mới, hắn mượn cơ hội tăng tốc lui về sau, dần dần hóa giải uy áp đáng sợ từ những ánh mắt kia.
Về phần đệ tử Đệ Nhất Phong, lúc này gã cũng phun m.á.u, ba món pháp bảo bảo mệnh trên người liên tiếp vỡ nát, m.á.u phun bảy tám ngụm, ngay cả thanh kiếm huyết sắc hóa hình quanh người cũng tan thành từng mảnh. Gã vội lấy ra một tấm khiên không tầm thường để chống đỡ, nhưng tấm khiên cũng vỡ vụn ngay sau đó.
Chỉ nhờ chống đỡ quyết liệt như vậy, gã mới tránh được uy áp từ những ánh mắt kia.
Từ Thanh vẫn chưa hết bàng hoàng, vừa nhanh chóng lui về sau vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trên cao, nơi giao tranh ác liệt, trời đất biến sắc, bốn phương gào thét, sóng biển nổi lên thành bão cuốn.
Giữa những bóng người giao chiến, Từ Thanh thấy được phong chủ Đệ Thất Phong. Bên cạnh vị phong chủ này là sáu người khác, dù y phục có khác biệt nhưng khí thế đều cường đại đến mức rung động lòng người.
Không cần đoán, Từ Thanh cũng biết họ chính là những phong chủ của Thất Huyết Đồng.
Còn đối thủ có thể giao chiến ngang ngửa với họ, chính là tộc Hải Thi.
Từ Thanh đã từng gặp qua tộc Hải Thi trên đảo Nhân Ngư. Lúc này, dưới ánh mắt đau nhói vì cố gắng quan sát, hắn thấy rõ những kẻ thuộc tộc Hải Thi đều có hình dáng nhân loại, khoác trên mình bộ giáp đen kịt, trong mắt ánh lên ngọn hắc hỏa sâu thẳm, xung quanh thi độc lan tràn, uy áp ngút trời.
Ngoài ra, xung quanh cả hai phe còn có một số tu sĩ khác. Tuy tu vi của họ yếu hơn nhiều nhưng vẫn cường đại không kém. Trong số đó... Từ Thanh trông thấy cả Đại trưởng lão, đồng thời cũng nhận ra vài kẻ tương tự bên phía tộc Hải Thi.
Nhìn đến đây, đôi mắt Từ Thanh đau nhói không thể tiếp tục quan sát nữa, buộc phải thu hồi ánh mắt. Hắn biết nếu còn nhìn thêm, đôi mắt hắn chắc chắn sẽ nổ tung, thân thể cũng không thể chịu đựng nổi. Khoảng cách giữa hắn và những kẻ đó... quá lớn.
Cùng lúc ấy, trên bầu trời vang lên một tiếng gầm trầm thấp.
Một lão giả khoác đạo bào đỏ rực bên phía Thất Huyết Đồng mạnh mẽ vung tay. Quanh người ông ta lập tức ngưng tụ từng thanh đại kiếm màu vàng, bức lui đám tu sĩ tộc Hải Thi đang giao chiến với mình rồi lao thẳng về phía Từ Thanh và đệ tử Đệ Nhất Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-316-mot-phu-hai-mang-1.html.]
Lão giả này mặt đỏ như màu đạo bào trên người, trong cơ thể dường như ẩn chứa một ngọn lửa rực cháy như mặt trời, khí thế ngút trời, nhiệt khí cuồn cuộn tỏa ra bốn phía.
Nhìn thấy vậy, đệ tử Đệ Nhất Phong mừng rỡ, kích động thét lớn:
“Thương hải vạn túc nhất tuyến tân, tàn dương thần quang hựu nhất nhật!!!”
“Ngươi còn nói năng xằng bậy gì thế hả, đồ nghiệt đồ!” Lão giả Đệ Nhất Phong quát lớn trong lúc lao nhanh tới, vừa vung kiếm ngăn cản đám tu sĩ tộc Hải Thi đang cố cản mình rời chiến trường.
Chỉ trong chớp mắt, bọn họ càng giao đấu càng xa, sắp rời khỏi khu vực này.
Từ Thanh nghe vậy, ánh mắt co rút, điều khiển pháp thuyền tăng tốc tối đa, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách.
Đệ tử Đệ Nhất Phong thấy thế cũng hoảng hốt, gã biết rõ thời điểm này vô cùng quan trọng, nếu sư tôn rời đi thì mình chắc chắn c.h.ế.t chắc. Vậy nên gã đỏ bừng cả mặt, mắt đầy tơ m.á.u, hướng lên trời gào to:
“Sư tôn cứu con! Tiểu tử Đệ Thất Phong này truy sát con suốt mười ngày mười đêm, quyết không g.i.ế.t được con thì không bỏ cuộc! Sư tôn đừng đi, cứu con với!!”
Từ Thanh không chút chần chừ, điều khiển pháp thuyền ầm vang lặn sâu xuống lòng biển, lao nhanh vào sâu trong đáy đại dương.
Trên bầu trời, lão giả Đệ Nhất Phong ngẩn ra, mặt đầy kinh ngạc. Ông ta biết rất rõ đứa đệ tử bế môn của mình, từ sau khi biết Hoàng đế Huyền U thích cất giấu huyền cơ trong thơ ca thì đã trở nên mê muội, hiếm khi nói năng bình thường, câu nào thốt ra cũng toàn là vớ vẩn.
Ông ta nhớ lần cuối nghe đối phương nói chuyện bình thường là ba năm trước.
Vì vậy, ánh mắt ông ta như điện quang nhìn chằm chằm về hướng Từ Thanh đang bỏ trốn.
Dù cách một tầng nước biển nhưng Từ Thanh vẫn cảm nhận được ánh mắt ấy, tâm thần rung động mãnh liệt, thân thể mất hết sức lực, không thể điều khiển nổi pháp thuyền như thể toàn thân bị phong tỏa, tính mạng chỉ còn treo trên sợi tóc.
“Ngươi...” Lão giả Đệ Nhất Phong vừa định mở miệng.
“Trẻ con đánh nhau thôi mà.”
Một giọng nói nhàn nhạt truyền đến từ trên bầu trời.
Thao Dang
Người lên tiếng chính là phong chủ Đệ Thất Phong, kẻ đang đứng trên một đại dực khổng lồ, một mình giao chiến với ba tu sĩ tộc Hải Thi mà vẫn ung dung tự tại.
Sắc mặt đệ tử Đệ Nhất Phong lập tức tái nhợt.
Nhưng phong chủ Đệ Nhất Phong thì ngược lại, vẻ mặt không hề thay đổi, câu nói chưa thốt ra cũng chẳng rõ có thay đổi ý nghĩa hay không, nhưng ông ta vẫn tiếp tục cất tiếng:
“Hai đứa các ngươi thật ngông cuồng, lúc này rồi mà còn đấu đá nội bộ!”
Nói xong, lão giả vung tay ném ra một tấm phù văn màu vàng.
Tấm phù này trông giống phù bảo nhưng cảm giác tỏa ra mạnh hơn gấp trăm lần, lập tức lao thẳng xuống vùng biển nơi Từ Thanh vừa lặn vào.