Quang Âm Chi Ngoại - Chương 277: Đáng giá! (2)
Cập nhật lúc: 2025-03-11 22:59:33
Lượt xem: 1
Trong màn sương mờ mịt thấm đẫm huyết nhục ấy, chỉ còn lại nửa thân người lộ ra, trông vô cùng thê thảm.
“Nhanh ra tay cùng ta, phá vỡ cánh cửa huyết nhục này! Phía sau có thứ gì đó đang đuổi tới!!” Đội trưởng vừa thoát ra liền lớn tiếng hô hoán, bấm niệm pháp quyết, ngón tay chỉ thẳng về phía cánh cửa m.á.u.
Trương Tam biết rõ tình thế nguy cấp, nghiến răng tung ra pháp thuật. Lập tức xung quanh dậy sóng linh năng dữ dội. Sức mạnh của hai người hợp lại, đồng loạt đánh thẳng vào cánh cửa huyết nhục, khiến nó vỡ tung thành từng mảnh.
Giữa những mảnh vụn huyết nhục văng ra, một tiếng gầm giận dữ thấp thoáng vọng đến, chỉ là một tia âm thanh mỏng manh nhưng đã khiến toàn thân Trương Tam run lên bần bật. Gã phun ra mấy ngụm m.á.u tươi, cơ thể bị đẩy lùi mấy trượng, xương cốt vang lên những tiếng răng rắc chói tai. Có ít nhất bốn mươi viên ngọc giản trong người gã vỡ nát để hóa giải phần nào sức mạnh ấy, vậy mà gã vẫn trọng thương ngã gục.
Lúc này, Trương Tam cố gắng rút ra một viên đan dược, nuốt xuống. Sắc mặt hắn mới dần dần bớt tái nhợt, khẽ điểm thêm chút huyết sắc.
Đội trưởng cũng phun ra một búng m.á.u lớn, nửa thân người bị cuốn văng sang một bên. Thế nhưng, bàn tay phải của y vẫn cứng rắn bấu c.h.ặ.t lấy khối huyết nhục đang co giật kia, trên gương mặt lộ ra vẻ hưng phấn tột độ, y bật cười sảng khoái.
“Có ai so được với ta chứ! Từ khi biết rằng phải tấn công đảo Nhân Ngư, ta đã lập kế hoạch từ lâu rồi! Cuối cùng cũng khiến ta đoạt được khối huyết nhục thần tính này... Ha ha ha, phát tài rồi, lần này ta thật sự phát tài rồi!”
Đội trưởng phấn khích tột độ, nhưng tiếng cười ấy lại kéo động vết thương, khiến y nhăn nhó đau đớn. Y vội vàng thu khối huyết nhục kia vào trong túi trữ vật.
“Đáng sao? Nửa thân người của huynh chẳng còn gì cả.” Trương Tam cười khổ nhìn đội trưởng.
“Đáng chứ! Chỉ là nửa thân người thôi mà. Ta đã tu luyện một môn bí pháp chuyên dùng để tái tạo tứ chi. Kết hợp với một số đại dược trong tông môn, chẳng qua chỉ mất vài tháng là có thể mọc lại như cũ. Hơn nữa, với khối huyết nhục chứa thần tính này, nếu ta luyện hóa thành công, quá trình khôi phục sẽ còn nhanh hơn nữa.”
Nói đến đây, trong mắt đội trưởng lại ánh lên vẻ phấn khích. Y nhìn quanh bốn phía, hỏi tiếp:
“Đội phó của ta đâu rồi?”
“Huynh nói một nén hương, nhưng giờ đã gần hai canh giờ rồi. Từ sư đệ sau khi đợi suốt hai nén hương mà không thấy huynh quay lại thì đành phải rời đi vì có việc khác. Trước khi đi, hắn để lại rất nhiều bột độc cho ta.” Trương Tam vừa uống đan dược, vừa đáp lời.
“Không sao, ta cũng không ngờ lại tốn thời gian lâu như vậy. Suýt chút nữa thì không về được rồi.” Đội trưởng vừa nói vừa rút từ trong người ra một quả táo, cắn một miếng lớn, vừa nhai vừa định nói tiếp.
Thế nhưng đúng lúc này, mặt đất đột ngột rung chuyển.
Toàn bộ đảo Câu Anh trong khoảnh khắc rung bần bật như thể trời đất đảo lộn. Những công trình trên đảo lập tức đổ sập trong nháy mắt. Từng làn khói đen từ đống đổ nát cuồn cuộn bốc lên, từ đám hải tảo ngoi ra, từ các cụm hải quỳ trồi lên.
Cả thế giới dưới đáy biển bỗng chốc tràn ngập khói đen đặc quánh, những làn khói này nhanh chóng hội tụ lại, hóa thành từng mảng sương mù đen kịt cuồn cuộn lan rộng, như muốn nhấn chìm toàn bộ thế giới biển sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-277-dang-gia-2.html.]
Trong làn khói đen ấy còn ẩn chứa dị chất nồng đậm, không chỉ ăn mòn mọi thứ mà dường như còn mang theo sức mạnh tà dị nào đó. Khắp nơi trong thế giới biển sâu, những t.h.i t.h.ể đã c.h.ế.t từ lâu cũng bắt đầu cử động.
Tựa như... chúng vừa được hồi sinh.
Khói đen cuồn cuộn dâng trào, từng đợt dày đặc lan rộng ra khắp bốn phương tám hướng, phủ trùm toàn bộ vùng biển dưới đảo Câu Anh. Các đệ tử Thất Huyết Đồng có mặt nơi đây, không ai là không biến sắc.
Thao Dang
Ngay khoảnh khắc ấy, tất cả đồng loạt phi hành, lao nhanh về phía lối ra.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, tựa như long mạch đang trở mình. Đội trưởng bị hất văng lên, nửa thân người chao đảo, quả táo trong miệng suýt nữa cũng rơi mất. Y biến sắc, vội vàng leo lên lưng Trương Tam.
"Đây là sát chiêu đồng quy vu tận của tộc Nhân Ngư! Ta ra trễ rồi, mau, chúng ta phải chạy ngay ra ngoài lối thoát!"
Sắc mặt Trương Tam tái nhợt, giữa làn khói đen đang ùn ùn kéo tới từ bốn phía, gã cắn răng lao thẳng về hướng cửa ra.
Cùng lúc đó, ở một góc khác trong quần thể thần miếu, Từ Thanh, người nhờ viên tinh thạch tím mà khôi phục được đôi chút, cũng mở bừng mắt. Hắn cảm nhận được mặt đất đang rung lên bần bật, đồng thời trông thấy màn sương đen cuồn cuộn nơi phương xa. Ánh mắt hắn co rút.
Không chút chần chừ, Từ Thanh nghiến răng, gắng sức nhảy bật lên thu hồi pháp chu vốn đã không thể bay, rồi lao nhanh về phía trước. Chỉ ít lâu sau khi hắn rời đi, sương đen đã tràn đến, phủ kín nơi hắn vừa tĩnh dưỡng, đồng thời nuốt chửng ngôi thần miếu đổ nát.
Chẳng ai nhìn thấy được rằng, giữa màn sương đen mịt mù ấy, bức bích họa trên bức tường trống trong thần miếu vẫn đang không ngừng lóe sáng, dường như muốn hiện hình trở lại nhưng cuối cùng lại thất bại.
Chỉ trong thoáng chốc ấy, hình khắc của Nhân Ngư Chi Hoàng dần dần bị phong hóa, toàn bộ hóa thành tro bụi, tan biến vào hư vô.
Lúc này, khi toàn bộ tu sĩ Thất Huyết Đồng dưới đáy biển đang lao nhanh về phía cửa ra thì bên ngoài cũng bất ngờ xảy ra dị biến.
Không chỉ đảo Câu Anh, mà cả đảo Y Mĩ Kỳ, đảo U Tàng và đảo Di Ách cũng đồng thời bùng phát làn sương đen này, thứ dường như có thể nuốt chửng vạn vật.
Nhìn từ xa, vô số làn khói đen bốc lên từ bốn hòn đảo, tràn lan khắp nơi, tựa như đây chính là đòn phản kích cuối cùng của tộc Nhân Ngư.
Trên bầu trời, Thất Gia đứng trên đại dực, cúi đầu nhìn về phía hòn đảo của tộc Nhân Ngư bị trận pháp bao phủ. Dù trận pháp che khuất tầm nhìn, nhưng lão vẫn có thể cảm nhận được dị biến đang xảy ra bên trong.
Chỉ là, biến cố ấy không khiến lão lộ vẻ nghiêm trọng mà ngược lại, khóe miệng lão khẽ nhếch lên, nhìn sang lão tổ tộc Nhân Ngư bên cạnh, khẽ cười.
"Không tệ, cuối cùng cũng xuất ra chiêu coi được một chút. Trước đó ta còn nghĩ, đợt thử luyện này đối với đám sói con kia mà nói, đúng là quá dễ dàng."
"Đây đâu phải thử luyện gì, rõ ràng là đem tài nguyên tặng không mà thôi. May mà các ngươi cũng biết tranh đấu, thêm chút khó khăn vào, để đám sói con gian xảo đó không dễ dàng chiếm được lợi ích như thế."