Quang Âm Chi Ngoại - Chương 273: Di Ách thần miếu (2).

Cập nhật lúc: 2025-03-11 22:59:25
Lượt xem: 1

Nơi hắn đi qua, từng t.h.i t.h.ể lần lượt hóa thành tro bụi, vang lên những tiếng kêu thảm thiết rồi ngã xuống. Còn t.h.i t.h.ể hải thi khổng lồ kia, lúc này cũng không ngừng lùi lại dưới sự công kích mãnh liệt của Từ Thanh.

Cuối cùng, dưới sự khống chế của Từ Thanh, vô số giọt nước đột nhiên ngưng tụ thành dây trói, nhốt c.h.ặ.t t.h.i t.h.ể hải thi khổng lồ kia. Ánh mắt Từ Thanh lóe lên hàn quang, hắn vung tay, pháp chu liền hiện ra. Đầu mũi pháp chu bộc phát một đòn mang theo thần tính, trong khoảnh khắc ánh sáng vàng kim bùng nổ, tựa hồ có thể thanh tẩy vạn vật. Ánh sáng ấy trực tiếp phá vỡ làn nước biển, giáng thẳng xuống t.h.i t.h.ể khổng lồ kia.

Tiếng nổ ầm vang, t.h.i t.h.ể run rẩy dữ dội, sau đó vỡ nát thành từng mảnh, triệt để sụp đổ.

Không muốn lãng phí thần tính, Từ Thanh nhanh chóng thu hồi pháp chu rồi quay đầu, ánh mắt tràn đầy sát khí, lao về phía những tu sĩ tộc Nhân Ngư còn sót lại xung quanh.

Đoản đao trong tay hắn vung lên, m.á.u tươi văng khắp nơi. Thanh sắt đen cũng theo hắn rít gió lượn vòng, đ.â.m xuyên qua từng tu sĩ tộc Nhân Ngư. Dù lão tổ Kim Cương Tông bên trong thanh sắt đen vẫn còn bị phong ấn say ngủ, chưa được Từ Thanh đánh thức, nhưng từ khi thanh sắt đen sinh ra khí linh, bản thân nó đã trở nên phi phàm, sức sát thương cực kỳ khủng khiếp.

Cho đến một lúc sau, khu vực này đã bị Từ Thanh tàn sát sạch sẽ.

Khắp người hắn nhuốm đầy m.á.u tươi, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi, song sát khí trong ánh mắt vẫn vô cùng mãnh liệt.

Thanh sắt đen lơ lửng bên cạnh cũng không ngoại lệ, sát khí ngút ngàn, thậm chí còn ẩn hiện chút ý vị của Trúc Cơ, tựa hồ lão tổ Kim Cương Tông sắp thức tỉnh.

Sau lưng Từ Thanh, bóng dáng hung lệ của Bạt ảnh cũng đứng sừng sững, như đang chứng kiến cuộc tàn sát này.

Khung cảnh ấy lọt vào mắt Trương Tam khiến gã không khỏi run rẩy trong lòng. Nhìn khắp mặt đất nhuộm đỏ bởi m.á.u tanh, rồi lại nhìn thân ảnh Từ Thanh sắc bén như lưỡi d.a.o kia, Trương Tam bỗng cảm thấy phán đoán trước đây của mình đã sai lầm.

Người trước mặt này, có lẽ không điên cuồng bằng đội trưởng, nhưng về phần hung tàn... lại chẳng kém chút nào!

Nhất là t.h.i t.h.ể rải rác khắp nơi, phần lớn đều bị cắt đứt cổ họng.

Thao Dang

Lúc này, một nén nhang đã trôi qua, nhưng đội trưởng vẫn chưa quay lại.

Từ Thanh trầm mặc, liếc nhìn Trương Tam đang vác tượng thần bằng huyết nhục, rồi tiếp tục chờ thêm nửa nén nhang nữa.

Trương Tam cũng nhận ra thời gian đã quá lâu, nét mặt dần trở nên ảm đạm.

"Trương sư huynh, thời gian đã hết, ta còn có khu vực khác cần đi. Huynh bảo trọng." Từ Thanh cất giọng trầm thấp, để lại cho Trương Tam một túi độc dược, dặn dò cách dùng xong liền xoay người phóng nhanh về phía xa.

Hắn mong đội trưởng có thể thuận lợi quay về, nhưng sẽ không mãi chờ đợi. Trong thế giới của tộc Nhân Ngư này, hắn vẫn còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm.

Lúc này, hắn vận dụng toàn bộ tốc lực, khi đến nơi không người, Từ Thanh lấy ra Linh Tức Đăng đặt vào trong bóng tối để cảm ứng.

Rất nhanh sau đó, hắn xác định được phương hướng chính xác, thu lại Linh Tức Đăng rồi lao thẳng về phía sâu trong cụm thần miếu.

Thời gian chầm chậm trôi qua, khu vực thần miếu này vô cùng rộng lớn. Mãi đến nửa canh giờ sau, bước chân Từ Thanh mới khựng lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, nơi đó có một thần miếu trông rất bình thường.

Ngôi thần miếu ấy chẳng có gì khác biệt so với những ngôi miếu xung quanh, nhưng nơi Linh Tức Đăng chỉ dẫn lại chính là chỗ này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-273-di-ach-than-mieu-2.html.]

Ánh mắt Từ Thanh lóe lên vẻ cảnh giác, hắn thận trọng quan sát bốn phía, xác định không có gì khả nghi mới nhanh chóng rải một lớp độc dược dày đặc quanh khu vực này, phủ kín cả ngôi thần miếu và lan rộng vào bên trong.

Từ Thanh không vội hành động mà ẩn nấp âm thầm quan sát.

Cho đến khi chắc chắn không có gì lạ thường, hắn mới đột ngột lao vào bên trong miếu.

Vừa bước chân vào, ánh mắt Từ Thanh đã nhanh chóng quét khắp xung quanh.

Bên trong thần miếu trống trải, chỉ có một pho tượng cũ kỹ...

Bức tượng này không phải là hình ảnh của Câu Anh, mà là một lão giả thuộc tộc Nhân Ngư. Khuôn mặt lão uy nghiêm mà không cần giận dữ, trên đầu đội một chiếc vương miện. Nhìn tổng thể, bức tượng không có gì đặc biệt.

Ánh mắt Từ Thanh lướt qua bức tượng rồi dừng lại trên bức tường của ngôi miếu.

Cũng giống như sự trống trải nơi đây, bức tường dường như chẳng có gì khác thường. Từ Thanh tìm kiếm hồi lâu mà không phát hiện được điều gì, bèn lấy ra Linh Tức Đăng, soi xét xung quanh nhưng vẫn không có gì thay đổi.

Ngẫm nghĩ một lát, Từ Thanh châm Linh Tức Đăng lên rồi cầm đèn đi một vòng quanh miếu, kết quả vẫn chẳng có gì khác biệt.

Từ Thanh trầm ngâm giây lát, dứt khoát đặt ngọn đèn vào trong bóng của mình.

Chớp mắt, ánh đèn chuyển từ sắc vàng mờ ảo sang màu xanh u tối, ánh sáng ấy phủ lên bốn phía, một phần rọi lên bức tường, nơi đó dường như xuất hiện đôi chút biến hóa.

Từ Thanh nheo mắt, chậm rãi tiến lại gần.

Khi hắn đến gần, ánh sáng xanh u tối dần lan rộng trên mặt tường. Trong khi tâm thần Từ Thanh khẽ chấn động, bức tường vốn trắng trơn bỗng nổi lên một bức bích họa.

Tranh vẽ cảnh tượng mênh m.ô.n.g rộng lớn, trong đó là một tế đàn khổng lồ, nơi ấy vô số bộ xương trắng kết thành biển. Trên biển xương ấy, ba bóng người cao lớn sừng sững vươn tận mây xanh. Hai người cúi đầu quỳ lạy, người còn lại thì đứng thẳng hiên ngang.

Người quỳ lạy bên phải chính là lão giả tộc Nhân Ngư trong thần miếu, chỉ có điều trong bích họa, lão càng lộ rõ vẻ uy nghi của một bậc đế vương, thân hình hùng vĩ, đội vương miện khảm một viên bảo thạch rực rỡ.

Người quỳ lạy bên trái là một lão bà khoác áo dài kết từ xương cá, quanh thân tỏa ra xúc tu, sau lưng còn có một khuôn mặt quỷ dữ tợn, chính là Câu Anh.

Mà người được hai kẻ đó quỳ bái lại là một người khổng lồ toàn thân quấn quanh chín con đại xà. Hắn khoác trên mình bộ khải giáp khắc đầy phù văn, hai vai gánh vác hai tòa thế giới, trên đỉnh đầu lơ lửng một thanh trường kiếm. Thanh kiếm ấy tỏa ra một luồng khí thế kinh tâm động phách, dường như chỉ cần rơi xuống là có thể khai thiên tích địa.

Người khổng lồ được Câu Anh và lão giả tộc Nhân Ngư quỳ bái ấy trông càng giống như một vị Thần Linh.

Mà trên thân hắn, có một đầu rắn ngậm theo một ngọn đèn đang bùng cháy.

Ngọn đèn ấy có hình dáng giống như một chiếc ô đen lật ngược, bề ngoài y hệt Linh Tức Đăng, nhưng cảm giác mà nó mang lại lại hoàn toàn khác biệt.

Tựa như so sánh giữa đá thô và ngọc quý.

Ngọn đèn ấy ẩn chứa một luồng đế uy vô thượng, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng lập tức hiểu rằng: đây mới là bản gốc chân chính.

Loading...