Quang Âm Chi Ngoại - Chương 271: Thế nào là điên cuồng? (2)

Cập nhật lúc: 2025-03-11 22:59:21
Lượt xem: 0

Khối huyết nhục lập tức tan chảy, bao trùm toàn bộ pho tượng như thể đang nuốt chửng nó. Từng âm thanh kỳ dị vang lên, tựa như tiếng nuốt đầy quái dị. Ngay sau đó, pho tượng hoàn toàn biến mất, để lại một khối huyết nhục khổng lồ với một khe nứt rách toạc ngay giữa trung tâm, tựa như một cánh cửa bằng huyết nhục.

Lúc này, khối huyết nhục vặn vẹo co giật không ngừng, trông vô cùng bất ổn, dường như có thể khô héo tan rã bất cứ lúc nào.

Bên trong khe nứt tối đen như mực, nhưng nếu quan sát thật kỹ sẽ thấy nơi ấy giống như đáy biển sâu, đôi lúc còn lóe lên một vài hình ảnh mơ hồ, vô số tàn chi cụt đầu và huyết nhục vỡ vụn.

Những mảnh tàn chi ấy chính là phần thân thể còn sót lại của Câu Anh sau khi bị tan vỡ. Đám huyết nhục này, đối với vùng biển sâu mà nói, rõ ràng là có sức hấp dẫn vô cùng lớn, khiến từng luồng khí tức đáng sợ từ dưới đáy biển bộc phát mà xông lên, lao thẳng về phía những mảnh vụn kia như muốn xâu xé, tranh đoạt.

Những luồng khí tức này mạnh mẽ đến mức dù cách một lớp huyết nhục, Từ Thanh cũng có thể cảm nhận rõ ràng, bất kỳ luồng khí tức nào trong số đó cũng có thể dễ dàng nghiền nát hắn chỉ trong nháy mắt. Ngay cả những tu sĩ Thất Huyết Đồng đang lơ lửng giữa không trung dường như cũng có chút kiêng dè, không dám tùy tiện tham dự vào cuộc tranh đoạt này.

Vậy mà đội trưởng lại tỏ ra vô cùng hưng phấn, trong mắt bừng sáng, ánh lên vẻ điên cuồng chưa từng có. Sau khi nhìn thoáng qua khe nứt bằng huyết nhục, y quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu, vội vàng nhìn sang Trương Tam và Từ Thanh rồi nói nhanh:

"Ta biết các ngươi muốn gì trong chuyến đi này. Ta cũng không lừa các ngươi. Ta nói sẽ dẫn các ngươi đi tìm bảo bối thì đương nhiên sẽ tìm bảo bối. Trương Tam, thứ ngươi muốn chẳng phải là bản vẽ chế tạo Phi Ngư Chi Giáp của tộc Nhân Ngư sao?"

Vừa nói, đội trưởng vừa lấy từ trong n.g.ự.c ra một miếng ngọc giản màu đỏ. Vật này trông rất khác thường, tỏa ra từng luồng d.a.o động kỳ dị. Thứ được ghi lại bên trong dường như có linh tính, khiến ngọc giản mơ hồ ngưng tụ thành ảo ảnh của một bộ giáp, thoạt nhìn liền biết là vật phi phàm.

Ánh mắt Trương Tam lập tức sáng rực, hắn vươn tay chộp lấy ngay.

"Sao lại ở chỗ huynh?"

Đội trưởng khẽ cười, để mặc Trương Tam giành lấy ngọc giản. Trong khi Trương Tam phấn khởi như vớ được bảo vật, đội trưởng lại quay sang Từ Thanh.

"Từ Thanh, thứ ngươi muốn là Trúc Cơ Đan đúng không? Ở đây có ba viên, phẩm chất vượt xa đan dược thông thường, giá trị càng cao hơn nữa, cực kỳ quý giá. Đây tuyệt đối là đan dược thượng phẩm, không phải loại Trúc Cơ Đan bình thường có thể so sánh."

Vừa nói, đội trưởng vừa lấy ra một chiếc hộp ngọc rồi ném thẳng về phía Từ Thanh.

"Sao hả? Thứ này là ngươi muốn đúng chứ?"

Ánh mắt Từ Thanh khẽ động, hắn vươn tay bắt lấy hộp ngọc, mở ra xem thì thấy bên trong là ba viên đan dược màu xanh lam, hương thơm nồng đậm tràn ngập, thậm chí còn có từng làn sương mù mỏng manh tự động quấn quanh như thể linh khí của đan dược đang lan tỏa ra bên ngoài.

Tâm thần Từ Thanh chấn động mạnh, hắn vội thu lại hộp ngọc rồi ngước nhìn đội trưởng. Hắn không tin đội trưởng lại dễ dàng đưa những thứ này cho họ như vậy.

"Đây là ta phải bỏ ra không ít công sức mới tìm được, đặc biệt là để giúp các ngươi." Đội trưởng nói tiếp, "Ta giúp các ngươi rồi, thì các ngươi cũng phải giúp ta một chút. Ở đây trông chừng cho ta một lát, không cần lâu đâu... chỉ một nén nhang thôi!"

"Chỉ một nén nhang thôi, chờ ta quay lại, những gì tìm được ta sẽ chia cho các ngươi một phần! Nếu một nén nhang mà ta vẫn chưa trở về, các ngươi cứ đi trước, không cần lo cho ta nữa."

"Ta là đi cướp huyết nhục của Câu Anh, đó chính là Thần Linh của tộc Nhân Ngư đấy! Các ngươi tốt nhất hãy cầu nguyện ta đừng c.h.ế.t bên trong. Một khi ta sống sót mà thu hoạch được, chúng ta sẽ phát tài lớn, phát lớn luôn, biết không hả!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-271-the-nao-la-dien-cuong-2.html.]

Nghe tới đây, trong lòng Từ Thanh dâng lên từng cơn sóng dữ. Hắn nhìn những mảnh t.h.i t.h.ể vụn vỡ trong kẽ hở đầy huyết nhục, lại nhìn những luồng khí tức đáng sợ đang nhanh chóng tiếp cận, rồi lại quay sang nhìn ánh mắt cuồng loạn của đội trưởng lúc này. Hắn cảm thấy đội trưởng điên rồi, hoặc là... chán sống nên muốn đùa giỡn với mạng mình.

Những kẻ như thế này, Từ Thanh đã từng gặp qua. Loại người này thường có hai kết cục: hoặc là c.h.ế.t thảm, hoặc là... nhận được một món hời khổng lồ. Từ Thanh hy vọng đội trưởng sẽ rơi vào trường hợp thứ hai, liền cất tiếng hỏi:

"Làm thế nào để tăng tỷ lệ sống sót của ngươi?"

Đội trưởng cười lớn, đáp ngay không chút do dự:

"Không có cách nào cả, phải xem số phận thôi."

Từ Thanh gật đầu.

"Mệnh vốn là để làm gì? Không phải để đem ra đùa giỡn sao? Lão tử đã chơi với nó mấy lần rồi! Xông lên thôi!"

Đội trưởng hít sâu một hơi, ánh mắt càng thêm điên cuồng, cả người lập tức chui tọt vào khe hở đầy huyết nhục, nhanh chóng bò sâu vào trong.

Ánh mắt y ngoài vẻ điên dại còn lộ ra sát khí nồng đậm, tựa như đang đùa giỡn với chính cái c.h.ế.t. Y lao thẳng tới khu vực mà nửa thân thể của Câu Anh đã sụp đổ.

Lúc này, khối huyết nhục khổng lồ kia đang run rẩy dữ dội, bốn phía xuất hiện dấu hiệu khô héo, dường như không thể duy trì thêm bao lâu nữa.

Trương Tam trầm mặc hồi lâu rồi thở dài:

"Ngươi đã từng thấy ai là tu sĩ Ngưng Khí mà liều kiểu này chưa? Cái này đúng là đi tìm c.h.ế.t mà..."

Từ Thanh lắc đầu. Hiện giờ, cho dù đội trưởng có tự m.ổ b.ụ.n.g ra nói rằng mình chỉ là tu sĩ Ngưng Khí, hắn cũng chẳng thể tin nổi. Vì thế, hắn mở miệng hỏi:

"Quan tài ở chủ thành... đắt không?"

"Trước đây ta có chuẩn bị một cái cho y rồi. Sau đó không dùng tới nên đã dỡ ra, chính là để luyện pháp chu cho ngươi đấy. Khi đó nguyên liệu không đủ nên ta gom hết phần của ngươi vào luôn rồi. Đợi ta về sẽ chế lại một cái khác vậy."

Trương Tam than thở.

Từ Thanh im lặng hồi lâu, ngẩng đầu nhìn ra ngoài thần miếu. Đôi mắt hắn dần híp lại, cất giọng trầm thấp:

"Có thứ gì đó... đang tới."

Thao Dang

Hầu như ngay khi lời hắn vừa dứt, bên ngoài thần miếu trống trải bỗng vang lên những tiếng "xì xì", tựa như có vật chất nào đó đang bị chất độc ăn mòn. Âm thanh đó vô cùng chói tai, nhưng kỳ lạ là chẳng thấy bóng dáng gì bên ngoài cả. Chỉ có trên mặt đất, từng cơ quan mà Trương Tam đã bố trí trước đó bỗng đồng loạt bùng nổ.

Loading...