Quang Âm Chi Ngoại - Chương 269: Câu Anh tỉnh lại. (2)
Cập nhật lúc: 2025-03-11 22:59:17
Lượt xem: 0
Cho đến một lúc sau, ba người họ đã c.h.é.m g.i.ế.t xuyên qua, tiến vào khu vực trung tâm của quần thể thần miếu. Trước một tòa thần miếu màu lam, đội trưởng vội vàng lên tiếng:
"Trương Tam, bố trí cơ quan quanh đây đi, mang hết những món đồ tốt của ngươi ra, về ta sẽ bù lại cho!"
"Từ Thanh, thuốc độc của ngươi ở đây cứ rải thêm chút nữa, đừng tiếc rẻ, về ta cũng bù lại cho ngươi!"
Nghe vậy, Trương Tam lập tức hành động. Chẳng mấy chốc, gã đã bố trí vô số cơ quan chỉ cần chạm vào là phát nổ. Mỗi cơ quan đều được ngụy trang khéo léo, đặt ở những vị trí cực kỳ hiểm hóc.
Chẳng hạn như có một cơ quan gã đào xuống một cái hố, sâu hơn bình thường một chút. Phương thức kích hoạt là dẫm đạp, người đầu tiên bước qua không sao, nhưng người thứ hai thì... "Ầm" một tiếng!
Nhận thấy ánh mắt của Từ Thanh hướng về mình, Trương Tam nhe răng cười ngây ngô.
Từ Thanh trầm mặc, hồi tưởng lại phương hướng mà d.a.o động của Linh Tức Đăng chỉ dẫn. Hắn nhận thấy tuy nơi này cũng nằm trong phạm vi chỉ dẫn, nhưng dường như không phải điểm chính xác, có vẻ còn sâu hơn chút nữa. Điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Đợi Trương Tam bố trí xong, Từ Thanh cũng lấy ra không ít độc phấn rải quanh, khiến mức độ nguy hiểm ở xung quanh thần miếu càng gia tăng.
Sau đó, hắn nhìn về phía đội trưởng.
Đội trưởng tỏ ra rất vui vẻ, trực tiếp đẩy cánh cửa thần miếu ra, gọi hai người họ cùng vào trong.
Thao Dang
Bên trong thần miếu trống trải, không có dấu hiệu của bất kỳ bảo vật nào, chỉ có một bức tượng thần mang theo dây xích đứng sừng sững nơi đó.
"Đội trưởng, lần này rốt cuộc huynh muốn làm gì vậy? Ở đây chẳng có gì cả, thứ ta muốn không ở đây đâu!" Trương Tam nhìn quanh thấy trống rỗng liền vội vàng lên tiếng.
Từ Thanh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn đội trưởng.
"Đừng vội, đừng vội!" Đội trưởng ngồi xổm xuống, cười nói: "Đợi một lát, ta đảm bảo lát nữa các ngươi sẽ có được thứ mình muốn."
Nói rồi, y lấy ra một con mắt khô héo từ trong người. Con mắt này trông không giống của Nhân tộc. Đội trưởng đặt nó sang một bên rồi niệm chú, tay bấm pháp quyết chỉ về phía nó.
Ngay lập tức, con mắt khô héo kia bỗng trợn trừng. Từ trong đồng tử của nó, một hình ảnh mơ hồ hiện ra, dường như là cảnh ngoài một hòn đảo nào đó.
"Ngồi xuống xem kịch đã." Đội trưởng vẻ mặt đầy phấn khởi.
"Đó là Linh Tê Chi Nhãn! Thứ này đắt lắm đó, huynh kiếm đâu ra vậy?" Trương Tam hít sâu một hơi, vội vàng chạy lại xem xét.
Từ Thanh trầm ngâm, quan sát thật kỹ con mắt kia, cảm thấy khá kỳ lạ. Sau đó hắn quét mắt nhìn đội trưởng rồi lùi về sau vài bước, đưa mắt nhìn khắp bốn phía, bắt đầu quan sát môi trường xung quanh.
Nơi này thực sự ngoài bức tượng thần ra thì chẳng còn thứ gì khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-269-cau-anh-tinh-lai-2.html.]
Dù ngay cả chất liệu tạo thành bức tượng cũng chỉ là san hô, không hề tỏa ra chút d.a.o động thần tính nào. Nhưng Từ Thanh không hề lơ là cảnh giác. Hắn nhớ rõ trong cấm khu của khu trại nhặt rác, thần miếu kia có một bức tượng cầm đao thoạt nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt.
Có điều, hắn không định nán lại lâu mà chuẩn bị tìm cơ hội rời khỏi đây.
Ngay khoảnh khắc Từ Thanh quan sát, mặt đất bỗng rung chuyển ầm ầm, một tiếng nổ vang vọng từ đằng xa, như cơn bão quét qua tứ phía.
Cùng với đó, một âm thanh sắc nhọn truyền đến, như thể xuyên thủng mọi chướng ngại, vang vọng khắp thế giới dưới đáy biển.
Âm thanh vang lên chính từ chiến trường nơi ba người họ vừa rời đi. Giờ phút này, nơi đó đã trở thành bãi tha ma đầy rẫy xác c.h.ế.t, m.á.u me khắp nơi. Đám thần quan khi trước còn oai phong giờ đây ai nấy đều vô cùng chật vật.
Những dị thú do thần thuật hóa thành của bọn chúng phần lớn đều đã tử vong. Vì vậy, trong cơn điên cuồng, từng người một đồng loạt phát ra những âm thanh chói tai. Âm thanh ấy vừa vang lên, cơ thể bọn họ cũng bắt đầu bùng cháy dữ dội, dường như đang thiêu đốt sinh mệnh để thi triển một loại thần thuật kinh thiên động địa nào đó.
Cùng lúc ấy, theo tiếng kêu chói tai của bọn họ, ở nhiều chiến trường dưới đáy biển khác, tuy số lượng thần quan không nhiều, nhưng lúc này cũng đều đồng loạt tự thiêu thân mình, phát ra âm thanh sắc nhọn vang vọng. Những âm thanh ấy hòa quyện vào nhau, ngày càng lớn mạnh, sức xuyên thấu càng thêm kinh người.
Khi hàng trăm thần quan trên đảo Câu Anh đồng loạt thiêu đốt thân thể trong cơn điên cuồng, âm thanh chói tai kia trực tiếp vang vọng khắp đảo Câu Anh, rồi xuyên qua cả trận pháp bao phủ bên ngoài, không ngừng truyền sâu vào lòng biển tựa như đang triệu hoán thứ gì đó!
Chẳng bao lâu sau, một tiếng gầm rú dữ dội từ sâu trong biển khơi bỗng vang lên, chấn động khắp vùng biển. Tiếng gầm ấy tựa như âm thanh của đất trời, ẩn chứa uy áp khó lòng hình dung.
Âm thanh vừa vang vọng, biển động ngút ngàn, từng đợt sóng lớn trào dâng như muốn nuốt chửng mọi thứ, từng đợt gió cuốn cuồn cuộn thét gào khiến bầu trời u ám biến sắc.
Dưới đáy biển sâu thẳm... thấp thoáng hiện ra một bóng dáng khổng lồ!
Thân ảnh ấy cao đến vạn trượng, thân hình đồ sộ tựa thần linh giáng thế. Dường như mỗi bước chân của nó đều vô cùng nặng nề, nhưng mỗi lần di chuyển lại khiến đáy biển gầm vang, tạo nên những cơn sóng thần cuồn cuộn.
Uy áp kinh khủng bùng phát dữ dội vào khoảnh khắc ấy.
Vô số hải thú ở gần đó, bất kể tu vi cao thấp, đều run rẩy dưới uy áp ấy. Thứ sức mạnh ấy tựa như đè nén đến tận linh hồn, khiến các tu sĩ của Thất Huyết Đồng cũng phải run lên bần bật.
Âm thanh chói tai vang vọng khắp nơi. Nếu nhìn từ trên cao với đôi mắt có thể xuyên qua làn nước biển dày đặc, thì sẽ trông thấy ở nơi sâu thẳm của đáy biển vô tận, có một lão bà khoác lên mình chiếc áo dài dệt từ vô số xương cá.
Cơ thể bà ta mọc ra hàng loạt xúc tu quái dị, khuôn mặt nhăn nheo, da t.hịt đã mục rữa hơn nửa, chỉ còn lại đôi mắt vàng kim sâu thẳm, tràn ngập sự lạnh lẽo, không chút cảm xúc. Hơi thở của bà ta nặng nề, tràn đầy dị chất, đồng thời cũng ẩn chứa thần tính mãnh liệt.
Những xúc tu trên người lão bà, mỗi cái đều có một con mắt vàng kim mở ra, đồng loạt nhìn về phía xa, nơi đảo của tộc Nhân Ngư đang ẩn hiện.
Phía sau lão bà, trong chiếc áo dài bằng xương cá phấp phới kia, vươn ra một chiếc lưỡi đỏ thẫm khổng lồ, trên lưỡi mọc đầy vô số oan hồn. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, những oan hồn ấy đều mang dáng vẻ của các thần quan tộc Nhân Ngư, từng kẻ một đều đang phát ra tiếng thét chói tai, dường như đang hồi đáp tiếng gọi từ đảo Câu Anh.
Khung cảnh ấy khiến trận pháp trên đảo Câu Anh – một trong bốn đảo của tộc Nhân Ngư – bắt đầu d.a.o động, dường như bị xua tan một phần, khiến các tu sĩ trên đảo cuối cùng cũng có thể nhìn rõ tình cảnh bên ngoài.
Bóng dáng khổng lồ ấy... chính là Thần Linh mà tộc Nhân Ngư sùng bái — Câu Anh!