Quang Âm Chi Ngoại - Chương 268: Câu Anh tỉnh lại. (1)

Cập nhật lúc: 2025-03-11 22:59:13
Lượt xem: 1

"Đội trưởng, huynh trúng độc rồi." Từ Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng.

"Trúng độc?" Đội trưởng nhướn mày, ngạc nhiên đáp lại: "Ta trúng độc sao? Ta mạnh thế này, sao có thể trúng độc được."

"Huynh thực sự đã trúng độc rồi, đội trưởng." Từ Thanh nghiêm túc nói, mắt nhìn thẳng vào gương mặt xanh đen của đội trưởng, trông chẳng khác gì màu nước biển đen kịt.

Nghe vậy, sắc mặt đội trưởng trở nên nghiêm nghị.

"Từ đội phó, ngươi đừng nói lung tung, nói chuyện phải có chứng cứ chứ! Ta chỉ là vừa rồi thấy một quả hải quả trông ngon mắt nên ăn thử, ai ngờ lại bị trúng phong hàn mà thôi. Xem ra, hải quả không thể ăn bừa được."

Vừa nói, đội trưởng vừa cảm thấy mặt có chút tê dại, bèn nhanh chóng rút ra một nắm giải dược, nhét vào miệng như nhai kẹo đậu, răng rắc răng rắc nhai nát rồi nuốt xuống. Trong lòng y lúc này không khỏi cảm thấy bực bội, thầm nghĩ bản thân vừa rơi xuống nước bèn trốn đi ngay, chỉ muốn để Từ Thanh đi trước mở đường, còn y theo sau mà thôi. Không ngờ thằng nhãi này lại rải độc suốt đường đi!

Thấy Từ Thanh còn định mở miệng nói thêm, đội trưởng vội quét mắt xung quanh, chợt chỉ về phía xa, hô lớn: "Ê, kia chẳng phải là Trương Tam sao?"

Nói xong, đội trưởng lắc mình lao thẳng về phía Trương Tam, để lại Từ Thanh phía sau. Đến nơi, y tung ngay một cước về phía Trương Tam đang giả làm xác c.h.ế.t. Trương Tam nhanh chóng né tránh, rồi nằm rạp dưới đất, ngẩng đầu nhìn thấy đội trưởng và Từ Thanh đang đi tới.

"Đội trưởng, huynh trúng độc à?" Trương Tam nhìn gương mặt xanh đen của đội trưởng, ngạc nhiên hỏi.

"Câm miệng!" Đội trưởng ho khan một tiếng, vội nói: "Ngươi đừng có vô dụng như thế, nằm đây giả làm xác c.h.ế.t thì lấy được gì tốt chứ. Đi theo ta, ta biết chỗ có thứ tốt."

Vừa nói, đội trưởng lập tức quét mắt xung quanh, rồi lao nhanh về một hướng.

Trương Tam không chần chừ, bật dậy khỏi mặt đất, vẫy tay chào Từ Thanh rồi nhanh chóng đuổi theo đội trưởng.

"Từ đội phó, nơi ta đến có Trúc Cơ Đan mà ngươi muốn, mau tới đây!" Đội trưởng vừa chạy vừa ngoái đầu vẫy tay với Từ Thanh.

Thao Dang

Từ Thanh trầm ngâm nhìn quanh chiến trường hỗn loạn trong lòng biển của tộc Nhân Ngư, rồi lại nhìn về hướng đội trưởng vừa rời đi, nơi đó cũng chính là hướng mà Linh Tức Đăng chỉ dẫn. Do dự một thoáng, hắn liền sải bước đuổi theo.

Ba người bọn họ lao nhanh qua vùng chiến trường dưới lòng biển của tộc Nhân Ngư. Nhờ bản lĩnh cao cường, dù gặp chút ngăn trở dọc đường, cả ba vẫn dễ dàng vượt qua. Đội trưởng rõ ràng đang rất vội, mỗi khi ra tay là hàn khí liền tỏa ra, những kẻ tộc Nhân Ngư nào chạm phải lập tức hóa thành tượng băng.

Trương Tam thì lại có phong cách khác hẳn đội trưởng. Gã lắm trò, đủ các loại thủ đoạn kỳ quái, toàn là những món chỉ cần chạm vào là nổ tung, sát thương không nhỏ. Vừa chạy gã vừa ném bừa bãi xung quanh, khiến đám Nhân Ngư không thể tiếp cận từ hai phía.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-268-cau-anh-tinh-lai-1.html.]

Đồng thời, thứ gã dùng nhiều nhất chính là một sợi tơ mảnh gần như vô hình. Khi gã di chuyển, sợi tơ len lỏi quanh mình, sắc bén vô cùng. Thường thì sau khi đội trưởng ra tay đóng băng kẻ địch, Trương Tam sẽ nhanh chóng áp sát, sợi tơ lướt qua, c.h.é.m đứt mọi thứ chỉ trong nháy mắt.

Rõ ràng hai người họ đã phối hợp không chỉ một lần, mà dường như đã rất thuần thục, thế nên tốc độ di chuyển ngày càng nhanh.

Thậm chí, Từ Thanh còn nhìn thấy một sợi tơ mỏng được Trương Tam buộc lên người đội trưởng, khiến cho việc di chuyển của Trương Tam trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn. Còn về phần Từ Thanh, phương thức ra tay của hắn lại hoàn toàn khác với đội trưởng và Trương Tam, chính xác mà nói, hắn chẳng cần phải ra tay gì cả.

Từ Thanh chỉ đơn giản chọn cách rải loại độc phấn không màu mà hắn đặc biệt nghiên cứu nhằm đối phó tộc Nhân Ngư, hòa vào làn nước, lan tỏa khắp cơ thể hắn.

Vì thế, trong lúc di chuyển, bất kỳ tộc Nhân Ngư nào đến gần hắn đều bị ăn mòn thân thể. Cho dù có cố gắng thoái lui thật nhanh cũng chẳng thể ngăn được cơ thể dần tan rã, tiếng kêu thảm thiết vang vọng, trong mắt tràn ngập nỗi kinh hoàng tột độ.

Nhìn thấy cảnh này, Trương Tam tái mặt, vội vàng lấy ra một nắm lớn giải độc đan nuốt xuống, rồi dốc hết tốc lực mà chạy, cố gắng giữ khoảng cách với Từ Thanh phía sau.

Về phần đội trưởng, y sớm đã liên tục nuốt từng viên giải độc đan. Cứ thế, ba người bọn họ lao đi như điên, dần rời xa chiến trường gần lối ra. Từ Thanh cũng nhận ra rằng hướng đội trưởng đang đi chính là nơi trước đó các thần quan đã xuất hiện, khiến trong lòng hắn không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.

Nửa canh giờ sau, khi tiếng nổ từ chiến trường phía sau đã nhỏ dần, trước mặt ba người hiện ra một quần thể kiến trúc kỳ dị.

Những công trình nơi đây tuy cũng được tạo nên từ san hô, nhưng sắc đen dày đặc bao trùm khắp nơi, tạo thành từng tòa đại điện tròn cao vút. Phong cách kiến trúc này khá giống với cụm thần miếu trong cấm khu mà Từ Thanh từng thấy ở khu trại nhặt rác.

“Thần miếu...” Đôi mắt Từ Thanh khẽ co lại, hắn cảm nhận được dường như sóng linh tức từ Linh Tức Đăng đang truyền tới từ nơi này. Tuy nhiên lúc này không tiện lấy ra xác nhận nên hắn đành thận trọng chờ đợi.

“Chính là đây rồi!” Đội trưởng hô lên đầy phấn chấn, tốc độ bỗng tăng vọt, lao thẳng về phía quần thể thần miếu.

Sự xuất hiện của bọn họ lập tức khiến đám hộ vệ tộc Nhân Ngư trong thần miếu cảnh giác, vội vã xông ra ngăn cản. Thế nhưng số lượng hộ vệ lại không nhiều.

Nếu là ngày thường, nơi đây chắc chắn sẽ được canh phòng nghiêm ngặt. Nhưng do tai họa lần này khiến khắp nơi dưới đáy biển chìm trong giao tranh, phần lớn các thần quan đã rời khỏi đây, khiến lực lượng hộ vệ rõ ràng bị suy giảm.

Thêm vào đó, đội trưởng mạnh mẽ vô song, Trương Tam lại sở hữu đủ loại món đồ kỳ quái, còn Từ Thanh với thứ độc phấn vô sắc kia, khiến cho ba người thế như chẻ tre, một đường c.h.é.m g.i.ế.t thẳng vào sâu bên trong quần thể thần miếu.

Trong quá trình đó, thỉnh thoảng cũng xuất hiện một số tu sĩ có tu vi bị áp chế xuống đại viên mãn của cảnh giới Ngưng Khí, nhưng đúng lúc này, thực lực kinh khủng của đội trưởng bùng phát. Y đi đến đâu, nơi đó liền hóa thành băng giá, bất kể kẻ nào cản đường đều hóa thành tượng băng trong nháy mắt.

Cảnh tượng này khiến trong lòng Từ Thanh run lên. Hắn vừa thầm dè chừng sức mạnh khủng khiếp của đội trưởng, vừa nhận ra rằng từ đầu đến cuối, dường như đối phương chưa từng đi sai đường mà luôn nhắm thẳng đến nơi này.

“Chẳng lẽ mục tiêu của đội trưởng cũng giống như ta?” Từ Thanh càng thêm cảnh giác, lặng lẽ theo sau, lòng đầy đề phòng.

Loading...