Quang Âm Chi Ngoại - Chương 241: Cúc Thạch (1).

Cập nhật lúc: 2025-02-25 00:09:17
Lượt xem: 3

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Hôm nay, ráng chiều đỏ rực hơn hẳn ngày thường, thậm chí nhìn lâu còn có một cảm giác quỷ dị khó tả, như thể có ai đó đang dùng m.á.u tươi vẽ nên một bức họa, tô điểm cả bầu trời.

Trong tầng mây đỏ rực ấy, mơ hồ xuất hiện những sợi kim quang quấn quanh, cảnh tượng kỳ lạ này thu hút sự chú ý của bảy ngọn núi thuộc Thất Huyết Đồng. Không ít tu sĩ sống trên núi đều bước ra khỏi động phủ, nhìn về phía chân trời, ánh mắt lóe lên dị quang.

Tại cảng, các đệ tử thuộc các bến thuyền cũng lần lượt nhận ra dị tượng này.

Trên pháp chu neo đậu ở bến cảng số bảy mươi chín, Từ Thanh cũng phát hiện ra sự bất thường của ráng chiều nơi chân trời. Sau nhiều lần quan sát, hắn đẩy nhanh tốc độ giảng giải những thắc mắc của Đinh sư tỷ, rồi thu lại linh phiếu một trăm linh thạch vào túi. Ngước mắt nhìn về phương xa, hắn nhíu mày suy tư.

"Khung cảnh này… hình như ta đã từng thấy mô tả ở đâu đó rồi thì phải."

Từ Thanh lục lại ký ức, tìm kiếm trong những bản Hải Chí mà hắn từng đọc để truy tìm nguồn cơn của cảm giác quen thuộc này.

Thế nhưng, ráng chiều ấy cũng không kéo dài quá lâu. Nó dần tan biến, tựa như muốn níu giữ hoàng hôn bằng vẻ đẹp rực rỡ của mình, nhưng mặt trời nơi chân trời vẫn cứ tiếp tục lặn xuống.

Đinh sư tỷ nhận ra trời đã sắp tối, bèn cáo từ.

Nhưng trước khi rời đi, cô đột nhiên quan sát Từ Thanh thật kỹ, đôi mắt thoáng động. Trước đó, cô không mấy chú ý đến tu vi của hắn, nhưng bây giờ khi nhìn kỹ, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, lập tức thốt lên:

"Tiểu sư đệ, tu vi của ngươi... ngươi đã đạt đến đại viên mãn rồi sao?"

Trên mặt Đinh sư tỷ lộ rõ vẻ không dám tin.

Dù Từ Thanh đã che giấu tu vi, nhưng công pháp tu luyện của Đinh Tuyết dường như có chút đặc biệt, giúp cô cảm nhận linh năng của người khác rõ ràng hơn. Giờ phút này, khi nhận ra khí tức d.a.o động của hắn, trong lòng cô không khỏi dậy sóng.

Cô biết Từ Thanh rất mạnh, nhưng cảm giác lúc này còn vượt xa những gì cô từng ước đoán. Đôi mắt cô lập tức sáng rực.

"Tiểu sư đệ, nếu ngươi sắp Trúc Cơ, vậy ngươi có hiểu gì về Trúc Cơ không?"

Từ Thanh liếc nhìn Đinh sư tỷ, trong lòng cảnh giác khi thấy tu vi mình bị phát hiện. Hắn lắc đầu, đồng thời âm thầm vận chuyển pháp chu, làm cho lớp phòng hộ của nó lặng lẽ tỏa ra linh quang nhàn nhạt.

"Chuyện này, tiểu cô của ta đã giảng giải không biết bao nhiêu lần rồi."

"Ta có tài liệu đấy!" Đinh sư tỷ bật cười, giọng điệu mang theo chút vui vẻ.

Vừa nói, cô vừa lục lọi trong túi trữ vật, lấy ra ba phiến ngọc giản rồi đưa cho Từ Thanh.

Hắn thoáng sững sờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-241-cuc-thach-1.html.]

Từ Thanh hiểu rõ, những tư liệu liên quan đến Trúc Cơ trong tông môn có giá trị cực kỳ đắt đỏ. Giờ phút này, nhìn ba phiến ngọc giản trước mặt, hắn không khỏi động tâm. Nhưng hắn cũng biết, trên đời này không có thứ gì đến một cách vô cớ. Vốn dĩ, tất cả đều là một cuộc trao đổi.

"Bao nhiêu linh thạch?" Từ Thanh cất giọng hỏi.

Nghe vậy, Đinh Tuyết khẽ cười.

"Từ Thanh sư đệ, ngươi nói vậy chẳng phải quá khách sáo rồi sao? Nếu không có ngươi trên biển ngày ấy, ta e rằng cũng khó lòng thuận lợi đặt chân đến quần đảo Tây San. Với những gì chúng ta đã cùng trải qua trên biển, chút đồ này có đáng là gì đâu chứ."

"Hơn nữa, ngươi còn dạy ta không ít kiến thức về thảo mộc. Ngoài ra, với tu vi của ngươi, nếu là những đệ tử hạch tâm khác, chắc chắn bọn họ cũng sẽ kết giao. Chẳng qua ta chỉ là người đi trước một bước mà thôi. Nếu ngươi cảm thấy không yên lòng, vậy thì sau này, nếu có một ngày ta gặp nguy hiểm, ngươi giúp ta một lần chẳng phải được rồi sao?"

Vừa nói, Đinh sư tỷ vừa đặt ngọc giản trong tay sang một bên, không tiếp tục quấy rầy nữa mà chỉ khẽ mỉm cười với Từ Thanh.

"Nói vậy thì thật ra người được lợi vẫn là ta đây. Từ Thanh sư đệ, ta xin cáo từ trước."

Dứt lời, thân ảnh cô khẽ động. Đợi đến khi Từ Thanh mở ra pháp bảo phòng hộ, cô liền rời khỏi pháp chu.

Bước chân lên bờ, tâm trạng cô vô cùng vui vẻ. Lúc này, không kìm được mong muốn chia sẻ, cô vừa đi vừa lấy ra một phiến truyền âm ngọc giản, hớn hở trò chuyện cùng vài người bạn thân trong tông môn.

Khác với nam nhân, nữ tử thường có mong muốn chia sẻ mãnh liệt hơn, nhất là khi gặp phải một nam tử khiến bản thân cảm thấy hứng thú, lại càng không ngoại lệ.

Điểm này, đối với những người từng phải giãy giụa trong khổ ải nhân gian mà nói, có lẽ khó lòng hiểu được. Nhưng đối với đệ tử hạch tâm được bảo vệ chu toàn từ nhỏ đến lớn như bọn họ, lại là chuyện bình thường.

Cũng giống như mùa đông ở cảng khẩu khác với mùa đông trên Hồng Nguyên, thế gian này, đối với mỗi người mà nói, đều có sự khác biệt riêng.

Thao Dang

Thực tế, ngay khi trở về, cô đã kể chuyện gặp được Từ Thanh ở bên ngoài cho nhóm tỷ muội thân thiết. Lần này cô tới đây, cũng là nhờ các cô ấy khích lệ mà lấy đủ dũng khí.

"Các ngươi cứ chờ xem, tiểu Từ kia, bản tiểu thư nhất định có thể nắm trong tay!"

Khi cô đắc ý truyền âm, thân ảnh Triệu Trung Hằng ở phía xa cuối cùng cũng xuất hiện trong cảng bảy mươi chín, vội vàng lao về phía cô.

"Đinh sư tỷ… Tên họ Từ kia không làm gì ngươi chứ? Để ta giúp ngươi!"

Người còn chưa đến, giọng nói đã vang vào tai Đinh Tuyết.

"Vớ vẩn!"

Đinh Tuyết khẽ nhíu đôi mày thanh tú, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triệu Trung Hằng, vẻ mặt thoáng hiện chút mất kiên nhẫn, xoay người đi về phía xa.

Triệu Trung Hằng lập tức đuổi theo. Dù Đinh Tuyết chẳng hề để tâm đến gã, nhưng gã vẫn bám sát phía sau, trong lòng kiên định vô cùng.

"Đinh Tuyết, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ hiểu ra rằng, có những người trong đời ngươi… chẳng qua cũng chỉ là cánh chim lướt qua mà thôi."

Loading...