Quang Âm Chi Ngoại - Chương 239: Từ Thanh sư đệ, ngươi có đó không? (1).

Cập nhật lúc: 2025-02-25 00:09:14
Lượt xem: 6

Bên trong và bên ngoài gian phòng.

Thiếu niên câm run rẩy, đội trưởng thì đầy vẻ tò mò.

Từ Thanh hơi nheo mắt nhưng không nói gì, nhưng hắn nhận ra thứ khiến đối phương kinh hãi chính là cái bóng dưới chân mình.

Lúc này, dưới ánh mắt chăm chú của Từ Thanh, thân thể thiếu niên câm càng run dữ dội hơn, hai tay siết chặt, mồ hôi như mưa thấm ướt cả người. Bất kỳ ai đứng đây đều có thể nghe thấy âm thanh răng rắc vang lên từ đôi chân gã.

Đó là tiếng xương cốt và cơ bắp đang giằng co với nhau.

Tựa hồ bản năng của gã đang kịch liệt đấu tranh với tâm trí.

Nếu cứ tiếp tục thế này, mỗi một khoảnh khắc trôi qua đều là sự tra tấn khó tưởng tượng đối với gã.

Ánh mắt Từ Thanh ngưng lại, thu liễm một chút rồi đứng dậy, ôm quyền với đội trưởng, sau đó quay người bước về phía cửa.

Càng đến gần, nỗi sợ trong mắt thiếu niên câm càng rõ rệt hơn, nhưng gã dường như không dám lùi lại, tựa như ngày trước Từ Thanh từng nhìn thấy những điều quái dị trong cấm khu.

Mãi đến khi Từ Thanh đi ngang qua gã, sự kinh hoàng trong lòng thiếu niên câm bùng nổ đến cực hạn, trong đầu như có một tiếng nổ vang lên, khóe miệng lập tức trào ra bọt trắng, thân thể co giật kịch liệt.

Từ Thanh nhíu mày.

Hắn không hề tỏa ra bất kỳ áp lực nào, cũng không cố tình lộ ra sát khí, thế nên sau khi nhìn thiếu niên câm đầy thâm ý, hắn mới xoay người rời khỏi phòng.

Cùng với sự ra đi của hắn, nỗi sợ trong lòng thiếu niên câm cũng dần tan biến như thủy triều rút, rất nhanh sau đó thân thể gã không còn run rẩy nữa, sắc mặt cũng khôi phục phần lớn. Chỉ là sự kinh hãi còn sót lại trong mắt vẫn khiến gã không dám quay đầu nhìn bóng lưng Từ Thanh rời đi.

Đội trưởng chứng kiến cảnh này, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.

Y cắn một miếng táo, thong thả bước đến bên thiếu niên câm, đi vòng quanh một vòng rồi cầm táo trong tay, hiếu kỳ hỏi:

“Ngươi biết hắn sao?”

Thiếu niên câm lắc đầu.

“Không biết? Vậy tại sao ngươi lại sợ hắn?”

Đội trưởng càng thêm tò mò.

Dù gì thì thiếu niên câm này đã đến Bộ Hung Ty gần nửa tháng, trong khoảng thời gian đó gã chẳng khác gì Từ Thanh khi trước, g.i.ế.t vô số tội phạm truy nã.

Tính cách của gã cũng như một con c.h.ó sói, cực kỳ hung hãn, luôn nhìn người khác bằng ánh mắt đề phòng, đầy sát khí.

Nhưng hôm nay, đây là lần đầu tiên đội trưởng thấy thiếu niên này lộ ra sự kinh hoàng đến thế.

Nghe lời đội trưởng, thiếu niên câm không đáp, chỉ mím c.h.ặ.t môi.

Gã càng không nói, đội trưởng lại càng muốn biết đáp án.

Tựa hồ ngay cả quả táo trong tay cũng quên mất, sau khi quan sát thiếu niên câm mấy lần, ánh mắt y bỗng lóe sáng, trong cơ thể lập tức bùng phát một luồng sát khí kinh người.

Luồng sát khí ấy không khuếch tán ra ngoài mà trực tiếp khóa c.h.ặ.t lên thiếu niên câm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-239-tu-thanh-su-de-nguoi-co-do-khong-1.html.]

Sát khí mạnh mẽ đến mức khiến thân thể thiếu niên câm căng cứng, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy… Nhưng trong mắt gã lúc này lại không có sự sợ hãi như trước nữa, mà chỉ có ý chí không cam lòng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.

Rất nhanh, đội trưởng thu lại sát ý, thở dài một hơi.

"Ngươi nói cho ta biết vì sao ngươi lại sợ hắn đến vậy, ta sẽ đi tìm Ty trưởng xin đề bạt ngươi, thế nào?"

Thiếu niên câm vẫn không nói một lời.

"Ta quên mất ngươi không thể nói, vậy thì viết ra đi, viết cho ta xem."

Thiếu niên câm im lặng, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết, lắc đầu. Dường như dù có c.h.ế.t, gã cũng không dám nói ra.

Đội trưởng bất đắc dĩ, chỉ có thể phất tay cho gã rời đi, bản thân thì ngồi xổm trên ghế, tiếp tục ăn táo, trầm ngâm suy nghĩ.

Cùng lúc đó, Từ Thanh bước ra khỏi Bộ Hung Ty, ngoảnh đầu liếc nhìn về phía Huyền bộ, rồi lại cúi xuống nhìn cái bóng của mình.

Cảm giác lúc trước của hắn... thiếu niên câm sợ hãi thứ gì, chính là cái bóng.

"Hắn có thể cảm nhận được bóng của ta?" Từ Thanh lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lẽo.

Sau đó, hắn thu hồi ánh nhìn, nhớ đến lời đội trưởng nói về khoản linh thạch còn thiếu, liền lấy ra một mảnh trúc giản, gạch bỏ dấu hỏi sau tên đội trưởng.

Trên trúc giản lúc này, có thể thấy cái tên lão tổ Kim Cang Tông đã bị gạch bỏ, thiếu niên nhân ngư cũng vậy. Lão già quán trọ vẫn còn giữ lại, nhưng phía sau tên đội trưởng, có rất nhiều dấu hỏi bị xóa đi.

Nhìn những dấu hỏi đã khắc xuống rồi lại bị gạch bỏ trên trúc giản, Từ Thanh trầm mặc, sau đó thêm vào cái tên Tam điện hạ, phía sau cũng có một dấu hỏi.

Một lát sau, hắn thu trúc giản lại, đi đến tiệm thuốc trong thành.

Không phải cửa tiệm mà hắn thường lui tới, mà là một hiệu thuốc lớn hơn. Ở đó, hắn nhìn thấy Trúc Cơ Đan.

Giá cả đắt đến mức khó tin, ngay cả Từ Thanh hiện giờ dù có thể coi là giàu có, cũng phải hít sâu một hơi.

"Mười vạn linh thạch…" Hắn lặng lẽ quay về bến tàu.

Thao Dang

Tuy tu vi và chiến lực đều đã đạt đến mức kinh người, nhưng sự cẩn trọng và đề phòng của Từ Thanh vẫn chưa từng suy giảm. Trước khi lấy ra pháp chu, hắn vẫn theo thói quen kiểm tra xung quanh một lần.

Xác định không có vấn đề gì, hắn mới đặt pháp chu xuống, nhanh chóng bước vào. Khi kết giới phòng ngự mở ra, Từ Thanh tiến vào khoang thuyền, đến phòng dược liệu, khoanh chân ngồi xuống.

Ngay khoảnh khắc đó, nơi n.g.ự.c hắn lóe lên ánh sáng tím.

Hắn điều động lực trấn áp từ tinh thạch tím, mạnh mẽ áp chế xuống cái bóng dưới chân!

Liên tiếp trấn áp ba lần, Từ Thanh mới dừng lại. Đây là hành động quen thuộc của hắn.

Hắn không biết bóng của mình rốt cuộc là thứ gì, nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ cần thường xuyên phòng bị và trấn áp là được.

Xong xuôi, Từ Thanh bắt đầu luyện độc.

"Đại tỷ thí Đệ Thất Phong..." Vừa luyện độc, hắn vừa suy nghĩ về đại tỷ thí sắp tới.

Hiện tại, tu vi của hắn đã đạt đến Ngưng Khí đại viên mãn. Dù cảm thấy Hóa Hải Kinh vẫn có thể tiếp tục mở rộng, nhưng hắn hiểu rằng bản thân cần nhanh chóng chuẩn bị vật phẩm cần thiết cho Trúc Cơ.

Đối với Trúc Cơ, hắn không quá hiểu rõ, chỉ biết rằng cần có Trúc Cơ Đan để gia tăng xác suất đột phá, mà chỉ một viên thì vẫn chưa đủ an toàn...

Loading...