Quang Âm Chi Ngoại - Chương 222: Năm mươi đổi một (2).

Cập nhật lúc: 2025-02-21 10:49:22
Lượt xem: 6

Cảnh tượng trước mắt khiến muội muội tộc Nhân Ngư cảm thấy tâm thần hỗn loạn vô cùng.

Cô ta không thể tưởng tượng nổi người nam nhân từng ôm tỷ tỷ của mình trong vòng tay, thân mật khắng khít, giờ đây lại mang theo vẻ dịu dàng mà vỗ c.h.ế.t tỷ tỷ ngay trước mắt cô ta.

Nếu lúc ra tay, đối phương lộ ra vẻ âm lãnh, từ dịu dàng hóa thành tàn khốc, có lẽ cô ta còn có thể chấp nhận được.

Nhưng người trước mặt, từ đầu đến cuối vẫn mang theo tình ý sâu đậm trong ánh mắt, điều đó khiến nội tâm cô ta dâng lên một nỗi run rẩy chưa từng có.

"Lý lang..." Muội muội tộc Nhân Ngư đôi mắt tràn đầy kinh hoàng.

Tam điện hạ vừa lau tay, vừa dịu dàng mỉm cười với cô ta, sau đó ngẩng đầu, nụ cười vẫn ôn hòa như cũ, nhìn về phía Từ Thanh.

"Thất lễ rồi. Sư đệ, ngươi còn chuyện gì nữa không?"

Từng sợi lông tơ trên người Từ Thanh dựng đứng, hắn nhìn Tam điện hạ với nụ cười ôn hòa, lại nhìn t.h.i t.h.ể trên sàn thuyền, rồi đảo mắt qua cái đầu của muội muội tộc Nhân Ngư, trên đó hiện rõ dấu hiệu trúng kịch độc, e rằng không còn sống được bao lâu.

Từ Thanh trầm mặc. Cùng với cảm giác rợn tóc gáy, trong lòng hắn dâng lên một luồng hàn khí lạnh buốt. Hành động và lời nói của Tam điện hạ khiến hắn không khỏi rùng mình. Hắn chưa từng gặp một người như vậy.

Diễn biến của sự việc cũng vượt xa dự liệu của hắn. Thậm chí, ngay trước đó, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để rời khỏi Thất Huyết Đồng.

Giờ phút này, hắn im lặng nhìn gương mặt ôn hòa của Tam điện hạ, sau một lúc lâu, chắp tay cúi người hành lễ.

Sau đó, mang theo cảnh giác mãnh liệt trong lòng, Từ Thanh rời đi.

Lúc đi xa, hắn quay đầu lại, thấy Tam điện hạ vẫn đứng trên sàn thuyền, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng đối phương dịu dàng vỗ c.h.ế.t nữ tử tộc Nhân Ngư khi nãy.

Từ Thanh im lặng. Hắn cảm thấy Tam điện hạ là một người cực kỳ nguy hiểm!

Thao Dang

Trên pháp chu, Tam điện hạ vẫn giữ nguyên vẻ ôn hòa, chỉ đến khi bóng dáng Từ Thanh khuất hẳn, y mới quay đầu nhìn xuống cái đầu của muội muội tộc Nhân Ngư trên sàn, ánh mắt dịu dàng, thâm tình, giọng nói cũng mềm mỏng đến lạ.

"Tiểu bảo bối, các ngươi thật ngoan. Vừa giúp ta hoàn thành nhiệm vụ của sư tôn, lại còn để ta nhân tiện ban cho tiểu sát tinh kia một phần nhân tình. Không tệ, không tệ, ta phát hiện ra mình càng ngày càng thích các ngươi rồi đấy."

Giọng điệu Tam điện hạ vẫn dịu dàng, nhưng khi rơi vào tai muội muội tộc Nhân Ngư, sắc mặt cô ta đột nhiên tái nhợt, trong mắt càng thêm kinh hoàng. Cô ta há miệng định nói điều gì đó, nhưng giây tiếp theo, chân Tam điện hạ đã giẫm xuống.

"Rắc!"

Cái đầu vỡ vụn.

"Haiz, sau này chỉ có thể hồi tưởng lại sự mềm mại của các ngươi trong ký ức thôi." Tam điện hạ lộ ra vẻ nuối tiếc, giọng điệu hờ hững.

Xung quanh, đám tùy tùng đều cúi thấp đầu, không ai dám nhìn thẳng vào y, nhanh chóng thu dọn những mảnh vụn trên sàn thuyền.

Chẳng bao lâu sau, mặt sàn lại sạch sẽ như mới. Một đệ tử hộ tống cung kính tiến lên, đưa cho Tam điện hạ một bình thủy tinh, thấp giọng bẩm báo.

"Tam điện hạ, những hộ đạo giả của tộc Nhân Ngư đã bị khống chế, người chứng vật chứng đều có đủ."

"Tốt lắm." Tam điện hạ khẽ mỉm cười.

"Các ngươi đi truyền tin cho tộc Nhân Ngư. Việc bọn họ trộm bản vẽ chế tạo pháp chu của tông môn ta, ta có thể tạm thời ém xuống. Nhưng ta cần một giọt Cổ Lệ của hoàng tộc Nhân Ngư, phải nhanh chóng đưa tới cho ta."

Y nói xong liền nhận lấy bình thủy tinh, uống một ngụm đại bổ chi thủy bên trong, sau đó trả lại, nhấc chân bước tới, đạp không mà đi. Cả người hóa thành một đạo trường hồng, lao thẳng về phía Đệ Thất Phong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-222-nam-muoi-doi-mot-2.html.]

Chẳng bao lâu sau, thân ảnh y đã xuất hiện trên đỉnh núi Đệ Thất Phong.

Lúc này, bên trong đại điện trên đỉnh núi, Thất gia đang ngồi trước một bàn cờ, trầm tư suy nghĩ. Đối diện là một gã tùy tùng đứng hầu, đang cùng Thất gia chơi cờ.

"Chiêu này ngươi đi sai rồi!" Một lúc sau, Thất gia ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nhìn tùy tùng. Tùy tùng nghe vậy liền cúi đầu, nhấc quân cờ lên đặt sang vị trí khác.

"Ngươi sao lại còn đổi cờ? Đổi cờ là thua rồi, biết không? Ngươi thua!" Thất gia nói xong liền vung tay, làm loạn bàn cờ, sau đó ánh mắt rơi xuống người Tam điện hạ, lúc này vừa tiến vào đại điện.

"Đệ tử bái kiến sư tôn." Thần sắc của Tam điện hạ đã khác hẳn so với lúc trước, lúc này vô cùng cung kính, quỳ xuống hành đại lễ.

"Có chuyện gì?" Thất gia nhàn nhạt mở miệng.

"Sư tôn, chuyện của tộc Nhân Ngư, đệ tử đã điều tra rõ. Mặc dù giữa chừng có xảy ra một chút ngoài ý muốn, nhưng chung quy vẫn coi là thuận lợi."

"Bọn họ quả thực muốn thay tộc Hải Thi trộm bản vẽ luyện chế pháp chu của Đệ Thất Phong ta. Khi chứng cứ và tang vật đều thu thập đầy đủ, đệ tử cũng đã xác thực được rằng tộc Nhân Ngư vì muốn lấy lòng đại địch của Nhân tộc ta – tộc Hải Thi – nên đã âm thầm xây dựng Thi cốt tháp để làm lễ vật quy phục."

"Đây là bằng chứng. Ngoài ra, trong tông môn còn có bốn vị chấp sự đã bị đảo Nhân Ngư mua chuộc, danh sách cũng ở đây." Tam điện hạ nói xong, lấy ra một ngọc giản, hai tay dâng lên thật cẩn thận.

Thất gia giơ tay cách không hút lấy ngọc giản, quét mắt xem qua, sau đó ánh mắt rơi xuống thân hình đệ tử trước mặt, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, không nói lời nào.

Thân thể Tam điện hạ khẽ run lên, một lúc sau mới thấp giọng nói:

"Nhưng còn một chuyện đệ tử xin nhận tội. Nhi tử của tộc Nhân Ngư đã g.i.ế.t hại dã man trẻ nhỏ trong thường dân của Thất Huyết Đồng ta, tỷ tỷ của y cùng đồng lõa. Việc này đệ tử trước đây sơ suất, xin sư tôn trách phạt."

"Quy củ không thể phá. Ngươi lui xuống, đến Chu Cốt Động bế quan bảy ngày đi." Lúc này sắc mặt Thất gia mới dịu xuống, chậm rãi lên tiếng.

Nghe thấy ba chữ "Chu Cốt Động", Tam điện hạ chấn động trong lòng, cúi đầu lĩnh mệnh, sau đó cáo lui rời đi.

Mãi đến khi bóng dáng đệ tử khuất xa, Thất gia mới đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía cảng khẩu dưới chân núi, tựa hồ đang quan sát cảng thứ bảy mươi chín, thần sắc đăm chiêu.

Một lúc lâu sau, lão giả ngẩng đầu lên, nhìn về phương xa, nơi biển rộng vô tận trải dài.

Bên cạnh, tùy tùng khẽ cất lời:

"Tộc Nhân Ngư không phải kẻ ngu, e rằng bọn họ không dại dột đến mức trắng trợn phái người đến trộm bản vẽ luyện chế pháp chu..."

"Lão Tam ham lợi, tâm tư bày bố cạm bẫy ta tự nhiên hiểu rõ. Nhưng chứng cứ về Thi cốt tháp là chuyện đại sự, hắn không dám ngụy tạo." Thất gia chậm rãi nói.

"Tộc Nhân Ngư... Những năm gần đây càng ngày càng thân cận với đại địch tộc Hải Thi của Thất Huyết Đồng ta, lòng lang dạ sói đã quá rõ ràng. Mấy năm trước, những đệ tử của tông môn vì hóa giải nguy cơ của bọn chúng mà bỏ mạng, tất cả đều không đáng giá chút nào."

"Đã vậy, thì phải thu hồi cả vốn lẫn lãi." Thất gia nhìn về phía biển rộng, trong mắt lóe lên hàn quang lạnh thấu xương.

~~~~~~~~~~

Giải thích về chương này

Năm đó, từ năm mươi lệnh bài màu trắng mà Thất gia đã phát xuống, giữa hoàn cảnh tàn khốc nơi sơn hạ, giữa vô số đệ tử mang tâm tư khó dò, và giữa năm mươi con sói con khác cũng được Thất gia coi trọng.

Chính hắn đã xuất chúng mà vươn lên.

Hắn, Tam điện hạ, người luôn ôn hòa.

~~~~~~~~~~

Loading...