Quang Âm Chi Ngoại - Chương 22: Hậu quả của sự đe dọa (1).

Cập nhật lúc: 2025-01-18 23:47:16
Lượt xem: 21

"Cuối cùng cũng đột phá."

Từ Thanh đứng dậy, nắm tay siết chặt, một cú đ.ấ.m tung ra, âm thanh sắc nét vang vọng trong không khí, tạo thành cơn gió mạnh đến mức làm cánh cửa gian phòng khẽ rung lên.

Cảnh tượng này khiến ánh mắt Từ Thanh mở to. Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh hiện tại của mình đã vượt xa ngày hôm qua.

Nếu bây giờ đối mặt với con cự giác mãng kia, Từ Thanh tin rằng chỉ một cú đấm, hắn có thể làm nổ tung lớp vảy trên bụng nó.

Không chỉ vậy, các giác quan của hắn cũng trở nên nhạy bén hơn nhiều. Hắn nhìn rõ hơn, nghe cũng tinh tường hơn. Tiếng gõ cửa từ bên ngoài sân vang lên, lọt vào tai hắn dù rất khẽ.

Từ Thanh khẽ sững lại, bước đến cánh cửa gỗ. Dưới ánh trăng mờ nhạt, qua khe cửa, hắn thấy một bóng dáng nhỏ bé đứng ngoài cổng tre.

Đó là một cô bé, dường như đang bị thương, cơ thể run rẩy.

Từ Thanh nhíu mày, vốn định mặc kệ, nhưng cô bé vẫn tiếp tục nhẹ nhàng gõ cửa.

Sau một lúc lâu, hắn đành mở cửa, bước ra ngoài.

Thấy bóng dáng của Từ Thanh, cô bé rõ ràng căng thẳng hơn, cố gắng kiềm chế không lùi bước, đứng cách cổng tre nhìn hắn.

"Chuyện gì?" Từ Thanh cất giọng trầm thấp, lạnh nhạt hỏi.

"Ta... Ta đã có được quyền cư trú ở khu trại, và... và tìm được một công việc ở đây." Giọng cô bé lắp bắp, từng chữ khó khăn thốt ra.

"Ta biết rồi." Từ Thanh gật đầu, định quay vào.

"Khoan đã… Cảm ơn ngươi. Ta đến đây là để cảm ơn ngươi." Cô bé vội nói, giọng run run.

"Không cần cảm ơn, ta muốn ăn nó, chẳng liên quan gì đến ngươi." Từ Thanh hờ hững đáp, rồi quay người đi vào nhà.

Nhìn bóng lưng của Từ Thanh, cô bé mím c.h.ặ.t môi, đột nhiên cất giọng lớn hơn.

"Dù sao đi nữa, ta vẫn muốn cảm ơn ngươi. Món ân tình này… sau này ta nhất định sẽ báo đáp!"

Nói xong, thân ảnh nhỏ bé của cô chậm rãi rời đi, biến mất vào bóng đêm.

Từ Thanh ngoái đầu nhìn một cái, rồi thôi không để tâm, trở lại trong gian nhà. Hắn hít sâu một hơi, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, lòng dấy lên niềm tin mãnh liệt rằng mình có thể sống tốt hơn.

Nhưng cơn đau âm ỉ từ cánh tay trái nhắc nhở hắn rằng dị chất trong cơ thể vẫn còn, thậm chí nồng độ còn rất cao. Ngay cả mật rắn cũng không thể hóa giải hết được.

Thao Dang

Đêm nay tĩnh lặng, không có tiếng gầm thét của hung thú bên ngoài. Từ Thanh bước đến chiếc giường gỗ, nhìn chồng chăn sạch sẽ, rồi lại nhìn quần áo dơ bẩn trên người mình.

Hắn nghĩ ngợi một chút, cuộn chăn sạch lại, để sang một bên. Sau đó, mặc nguyên quần áo, hắn nằm xuống giường.

Trong tay, hắn rút ra thanh sắt đen bóng, nắm chặt.

Thanh sắt này, là người bạn đồng hành mà hắn tin tưởng nhất.

Từ khi Từ Thanh tìm thấy nó trong đống rác nhiều năm trước, nhận thấy độ sắc bén và cứng cáp của nó, hắn luôn mang theo bên mình, xem như một loại binh khí bảo vệ bản thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-22-hau-qua-cua-su-de-doa-1.html.]

“Ngày mai phải tìm chỗ bán Bạch Đan trong khu trại.”

Từ Thanh thì thầm trong lòng, tay chạm vào túi da, nơi cất giữ một ít tiền tiết kiệm của hắn trong những năm qua, cùng vài viên đá quý giá trị hắn nhặt được trong thành.

Hắn không dám mang theo nhiều đá quý, vì khi còn nhỏ, hắn đã hiểu rõ đạo lý “thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội” (thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội. Nghĩa trực tiếp là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại.)

Trong dòng suy nghĩ đó, cơn buồn ngủ dần kéo đến, Từ Thanh từ từ khép đôi mắt.

Chỉ là thanh sắt trong tay hắn vẫn được nắm chặt, không hề buông lỏng.

Một đêm yên tĩnh trôi qua trong ánh nắng ban mai, nhẹ nhàng lướt đến...

Sáng hôm sau, Từ Thanh thức dậy sớm rời khỏi căn phòng nhỏ.

Trước khi đi, hắn liếc nhìn phòng của Lôi đội, không thấy bóng dáng của ông ta, có lẽ đã ra ngoài, vì vậy hắn thu hồi ánh mắt, bước vào khu trại.

Có lẽ vì ngày hôm qua cảnh hắn m.ổ x.ẻ cự giác mãng lấy mật quá ấn tượng, nên khi bước đi trong khu trại, Từ Thanh rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của những kẻ nhặt rác xung quanh nhìn hắn đã khác.

Không còn coi hắn là thiếu niên dễ bị bắt nạt nữa, mà trong những ánh mắt ấy, có thêm chút tôn trọng, chút đề phòng. Thậm chí, những thiếu niên đồng trang lứa trốn trong góc, ánh mắt vô hồn của họ khi nhìn thấy hắn cũng lóe lên chút ngưỡng mộ.

Tôn nghiêm, là thứ tự mình giành lấy.

Từ Thanh thầm nghĩ trong lòng.

Trong khi tìm kiếm cửa hàng trong khu trại, hắn cũng làm quen với môi trường xung quanh.

Hắn phát hiện trong khu trại có không ít c.h.ó hoang, chúng tranh giành thức ăn, phần lớn đều gầy gò, nhưng có con lại trông khỏe mạnh hơn cả một số người.

Quan sát những con c.h.ó hoang này một lúc, Từ Thanh tiếp tục dõi theo khu trại nhặt rác này.

Đến khi trong đầu hắn vẽ nên toàn bộ hình ảnh khu trại, hắn đi theo bản đồ trong đầu, tìm đến một cửa tiệm trong khu vực trung tâm.

Cửa tiệm không nhỏ, người ra kẻ vào tấp nập, dường như bán đủ mọi thứ.

Từ Thanh đứng ngoài quan sát một lúc, chú ý đến cô bé mà hôm qua hắn gặp, đang làm việc trong cửa tiệm, trông như người làm thuê. Cô bé bận rộn đi tới đi lui, trán đầy mồ hôi.

Đến khi Từ Thanh bước vào, cô bé mới để ý đến hắn, định lên tiếng nhưng lại bị một kẻ nhặt rác khác gọi hỏi về hàng hóa.

Từ Thanh không vội nhìn ngay vào hàng hóa trong cửa tiệm, mà trước tiên quan sát những người khác cũng đang mua sắm.

Tổng cộng có bảy người, có người đang chọn lựa hàng hóa, có người trầm tư suy nghĩ, có người mặc cả giá. Trong số đó, có hai người trông như một cặp, một béo một gầy.

Người béo tròn trĩnh, người gầy mặt ngựa, cả hai toát ra sự cứng rắn, trên người có linh năng d.a.o động không yếu. Lúc này, một trong hai người đang quát tháo cô bé, dường như không hài lòng với câu trả lời của cô.

Trong khi cô bé hoảng sợ xin lỗi, Từ Thanh nhìn vào hàng hóa trong cửa hàng.

Đúng như hắn dự đoán, đây là một tiệm tạp hóa, bán đủ loại từ đan dược, binh khí, quần áo, đến thực phẩm.

Hắn thu hồi ánh mắt, bước đến quầy hàng, nhìn người chủ tiệm đang ngồi trong đó, hút tẩu thuốc, vẻ mặt thờ ơ, rồi bình tĩnh cất tiếng.

Loading...