Quang Âm Chi Ngoại - Chương 217: Quán trọ quỷ dị (2).

Cập nhật lúc: 2025-02-21 10:49:13
Lượt xem: 4

Những lời của lão già, nào là bán cho Đệ Nhất Phong hay gì đó, Từ Thanh không hề tin.

Thế nhưng cảm giác vừa rồi lại rất chân thực. Vì điều này mà mạo hiểm ra tay g.i.ế.t người, hắn cảm thấy không đáng.

Tính cách hắn vốn cảnh giác, lúc này quyết định không hành động thêm, chuẩn bị quan sát nơi này một thời gian. Hắn liếc mắt nhìn lão già, sát khí thu lại, giọng nói nhàn nhạt.

“Đưa linh thạch cho ta.”

Cảm nhận được sát khí của Từ Thanh biến mất, lão già vội vàng lấy ra ba tờ linh phiếu từ trong ngực, tổng cộng ba nghìn. Lão vung tay ném đi, ba tờ linh phiếu bay thẳng đến trước mặt Từ Thanh. Hắn đón lấy, kiểm tra qua một lượt, sau đó c.h.ặ.t lấy đầu của tên tội phạm truy nã, xách trên tay, không chút chần chừ xoay người rời đi.

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ nói vỏn vẹn hai câu.

Lúc này, nhìn theo bóng lưng Từ Thanh đi xa, con đại xà bên cạnh lão già vội thò đầu ra, phát ra những tiếng ục ục, nghe có vẻ vui mừng.

Từ Thanh không quay đầu lại, cứ thế rời đi.

“Đừng kêu nữa, đồ bạch nhãn xà! Linh thạch của chúng ta mất sạch rồi, ngươi không thấy đau lòng, lại còn vui mừng cho hắn! Hắn vừa rồi thực sự muốn lấy mạng ta đấy, suýt nữa khách điếm đã thức tỉnh rồi!” Lão già bi phẫn, vội vàng lấy một viên giải độc đan nuốt xuống.

“Ục ục.”

“Ngươi dám nói ta đáng đời?” Lão già nghe vậy, càng thêm tức giận. Lão vung tay áo, ngồi xuống, hung hăng rít mạnh một hơi từ ống điếu, trong lòng không khỏi hoảng sợ khi nhớ lại sát khí chớp nhoáng vừa rồi.

“Tiểu tử này sát khí càng lúc càng nặng... Không biết tình hình trên đảo Hải Tích ra sao rồi, phải đi nghe ngóng một chút!”

Thao Dang

---

Màn đêm buông xuống, Từ Thanh lặng lẽ tiến bước. Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng trước đó ở khách điếm, sự quỷ dị của thế giới này khiến hắn không thể chắc chắn lời lão già kia là thật hay giả, nhưng cảm giác nguy hiểm từ khách điếm ấy lại rất rõ ràng.

Đi được rất xa, hắn quay đầu nhìn về phía đường Bàn Tuyền ở đằng xa, trầm ngâm giây lát rồi thu lại ánh mắt, sát khí triệt để biến mất.

Pháp chu của hắn chưa hoàn toàn thăng cấp, vì vậy Từ Thanh quyết định đến Bộ Hung Ty, một là báo cáo tình hình, hai là tìm chỗ nghỉ qua đêm.

Bên trong Bộ Hung Ty, hắn trông thấy đội trưởng đội sáu vừa bận rộn xong, đang định rời đi.

Người này vừa ăn táo vừa bước ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Từ Thanh và ba cái đầu người trên tay hắn. Đội trưởng nheo mắt, cười cười, tiện tay ném cho hắn một quả táo.

“Chăm chỉ thế, vừa mới trở về đã đi bắt người. Chuyến đi lần này thu hoạch không nhiều à?”

Từ Thanh đưa tay bắt lấy quả táo, sau đó lấy ra một tờ linh phiếu trị giá trăm linh thạch, đưa qua.

“Thu hoạch cũng tạm.”

“Ta nghe nói ở vùng quần đảo Tây San có một hòn đảo, c.h.ế.t rất nhiều người. Ngươi chẳng lẽ đã đến nơi đó?” Đội trưởng nhận lấy linh phiếu, cười tít mắt, khoanh chân ngồi lên chiếc ghế đá bên cạnh, hứng thú hỏi.

Từ Thanh liếc hắn một cái, lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-217-quan-tro-quy-di-2.html.]

Đội trưởng nhai táo, cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa, mà hạ giọng đầy vẻ thần bí.

“Để ta kể cho ngươi một chuyện động trời! Sau khi ngươi rời đi, chỗ chúng ta đã xảy ra một vụ án lớn, khiến không ít đệ tử trong thành bàn tán xôn xao. Thảm lắm, thật sự là c.h.ế.t thảm lắm!”

Đội trưởng nói đến đây liền liếc nhìn Từ Thanh, như thể đang chờ hắn hỏi tiếp.

Từ Thanh cũng nhìn đội trưởng, nhưng không nói gì.

Một lúc sau, đội trưởng thở dài.

“Từ Thanh à, sau này nếu có người dùng giọng điệu này nói chuyện với ngươi, ngươi phải tỏ ra hiếu kỳ một chút, như vậy người ta mới không thấy lúng túng mà tiếp tục nói. Đây là phép lịch sự đấy.”

Từ Thanh trầm ngâm, cố gắng biểu lộ sự tò mò trên gương mặt.

Lúc này đội trưởng mới thấy thoải mái, nhìn quanh bốn phía, hạ giọng nói:

“Đội trưởng đội ba của Địa bộ, chính là con cá đó, bị người ta g.i.ế.t rồi.”

“Việc này thì Bộ Hung Ty cũng phải điều tra, nhưng vì là ngoại tộc nên chắc cũng chỉ làm qua loa mà thôi. Có điều, kẻ đó còn có hộ đạo giả, nhất là hai tỷ tỷ của y, cả hai đều điên cuồng truy tìm hung thủ…”

“Thế đạo này thật là loạn… Một thiếu chủ của đồng minh tốt lành như vậy, nói c.h.ế.t là c.h.ế.t ngay, ngươi bảo có phải là đại sự không? Thôi, ta không nói nữa, Từ sư đệ, ta phải đi tuần đêm đây.”

Nói đến đây, đội trưởng đứng dậy phủi phủi áo, nhảy xuống khỏi ghế đá rồi bước ra ngoài. Nhưng khi đi ngang qua Từ Thanh, y hạ giọng nói khẽ:

“Tộc Nhân Ngư là đồng minh của Thất Huyết Đồng, nên cứ để bọn họ tự do tìm kiếm. Nghe nói… tộc Nhân Ngư có một loại thuật pháp có thể giúp hai tỷ tỷ của hắn cảm nhận được tung tích hung thủ. Bọn họ đã tìm hơn một tháng nay, điều tra tất cả những kẻ từng có liên quan đến con cá đó, chắc cũng sắp tìm ra rồi.”

“Mọi người đều đang chờ xem kịch hay đấy.” Đội trưởng liếc nhìn Từ Thanh, khóe môi mang theo ý cười đầy ẩn ý, rồi không nói thêm gì nữa mà rời khỏi Bộ Hung Ty.

Từ Thanh đứng yên tại chỗ, trầm tư suy nghĩ.

Một lát sau, trong mắt hắn lóe lên tia hàn quang. Hắn xoay người, mang ba cái đầu của tội phạm truy nã đến đổi thưởng, rồi ở lại Bộ Hung Ty ngồi thiền suốt đêm.

Sáng sớm hôm sau, Từ Thanh rời khỏi Bộ Hung Ty, như thường lệ bước trên đường phố. Khi đi ngang qua một quầy bán kẹo hồ lô, hắn mua một xâu, cắn mấy miếng rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ, bước chân đột nhiên khựng lại.

Ngay sau đó, một nữ tử vội vàng bước đến từ phía sau hắn, quỳ rạp xuống.

“Chủ nhân.”

Nữ tử này dáng người uyển chuyển, đầy vẻ mê hoặc. Cô ta chính là mật thám mà trước đây Từ Thanh từng dùng đến. Nhưng về sau, khi không còn cần thêm tin tức gì, hắn cũng không gọi cô ta tới nữa.

“Gần đây có chuyện gì lớn không?” Từ Thanh quay người, thản nhiên nhìn cô ta, vừa ăn kẹo hồ lô vừa hỏi.

Ánh mắt nữ tử khẽ run lên khi nhìn thấy cây kẹo hồ lô trong tay Từ Thanh, nhưng rất nhanh sau đó, trong mắt cô ta lại bừng lên vẻ cuồng nhiệt.

“Gần đây, có hai chuyện khiến mọi người bàn tán nhiều nhất. Một là cuộc đại tỷ thí ba mươi năm một lần của đệ tử Đệ Thất Phong sắp đến gần. Mỗi lần đại tỷ thí Đệ Thất Phong diễn ra, đều là một hồi gió tanh mưa m.á.u. Nghe nói lần trước địa điểm được chọn chính là tộc Nhân Ngư, cả hòn đảo của bọn họ nhuộm đầy m.á.u tươi, cũng từ đó mà trở thành đồng minh của Thất Huyết Đồng.”

Loading...