Quang Âm Chi Ngoại - Chương 216: Quán trọ quỷ dị (1).
Cập nhật lúc: 2025-02-21 10:49:11
Lượt xem: 4
Bóng đêm đen kịt, gió lạnh cuộn dâng, ánh trăng đọng sương hàn.
Màn đêm đặc quánh như mực, tựa như có một bàn tay vô hình đại diện cho cái c.h.ế.t, cầm bút trên sổ sinh tử, vẽ nên một bức tranh nhuốm đầy tử vong.
Một vùng xám đen tĩnh lặng.
Duy chỉ có những giọt m.á.u đỏ tươi nhỏ xuống từ vết thương trên cổ của kẻ bị đóng đinh lên tường, trở thành sắc màu chấn động nhất giữa thế giới u ám này.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân chậm rãi vang vọng, một bóng người khoác áo xám dần dần bước vào bức tranh c.h.ế.t chóc ấy, thay thế ánh đỏ của m.á.u mà trở thành hơi lạnh đậm đặc nhất bên ngoài khách điếm trên đường Bàn Tuyền.
Hơi lạnh ấy như khiến dòng m.á.u nhỏ xuống cũng đông lại trong thoáng chốc, đồng thời làm cho lão già đứng trước cửa khách điếm trừng lớn hai mắt, ánh nhìn đột nhiên co rút lại, tập trung vào bóng dáng đang đến gần.
Mái tóc đen dài xõa xuống vai, dáng người cao gầy nhưng thẳng tắp như đao, đường nét khuôn mặt sắc sảo kết hợp cùng ánh mắt lạnh lẽo, tựa một lưỡi kiếm vừa rời khỏi vỏ, sát khí dần lộ.
Người đó chính là Từ Thanh.
Sắc mặt hắn bình thản, dưới cái nhìn chăm chú của lão già khách điếm, từng bước tiến đến thi thể, tháo túi da bên hông kẻ đã c.h.ế.t, rút d.a.o găm ra, vung tay nhẹ cắt.
Phập!
Đầu người lăn xuống, bị hắn nhấc lên, t.h.i t.h.ể mất đi đầu liền đổ xuống đất. Ngay khoảnh khắc đó, chân phải hắn hơi hất lên một cái.
Bịch!
Thao Dang
Xác c.h.ế.t lập tức bay thẳng đến chỗ lão già, rơi xuống ngay bên chân y.
Lão già mặt mày u ám, nhưng sau lưng y, một trận gió rít gào kéo đến.
Xoẹt!
Một cái đầu rắn khổng lồ từ trong bóng tối lao ra, há miệng nhìn về phía Từ Thanh, đôi mắt nó lóe lên tia sáng thèm thuồng.
"Ục ục..."
"Cho ngươi ăn." Từ Thanh liếc nhìn đại xà, nhàn nhạt nói.
Đại xà vui sướng, lập tức nuốt chửng, sau đó gật đầu với Từ Thanh.
"Ngươi đừng quá đáng!" Lão già khách điếm trừng mắt, lạnh giọng quát.
Từ Thanh bình thản nhìn lão, tay phải bỗng vung mạnh.
Véo!
Lưỡi d.a.o găm trong tay xé gió, mang theo tiếng rít sắc bén, xuyên qua bầu không khí mà bay thẳng về phía xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-216-quan-tro-quy-di-1.html.]
Phập!
Không phải tiếng kêu thảm, mà là âm thanh đ.â.m xuyên xương sọ.
Lưỡi d.a.o găm cắm thẳng vào trán một tên tội phạm truy nã vừa lao đến. Sức mạnh khủng khiếp làm vỡ nát đầu lâu, nhuộm trời m.á.u đỏ và óc trắng, thân thể hắn bị lực xung kích đánh bay ra xa hai trượng, nặng nề đập xuống đất.
Cảnh tượng này khiến trán lão già co giật, ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng. Lão cảm giác được thực lực hiện tại của Từ Thanh, dường như còn mạnh hơn cả khi ở đảo Hải Tích. Ý nghĩ đó làm lòng lão chùng xuống.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!" Lão già gầm lên, gân xanh nổi đầy trên mặt, sát ý lan tràn, bốn phương tám hướng liền xuất hiện vô số sợi dây thừng, từ trên cao rơi xuống.
Thế nhưng, ngay khi chúng sắp tiếp cận, một luồng khí nóng mãnh liệt từ người Từ Thanh bùng nổ, quét ngang bốn phía.
Ầm!
Nhiệt độ cực hạn tràn ra, làm những sợi dây co quắp, không dám lại gần.
Cùng lúc đó, một tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên từ nơi xa.
Đó là tên tội phạm thứ ba, chỉ vừa mới tiến lại gần khu vực này, thân thể đã nhanh chóng xanh đen, trúng độc mà c.h.ế.t!
Từ Thanh không hề để tâm đến tên tội phạm bị truy nã đã bỏ mạng. Giờ phút này, hắn chỉ chăm chú nhìn vào cổ lão già, trong lòng cân nhắc liệu có thể c.h.é.m g.i.ế.t hay không. Hơi thở hắn dần trở nên lạnh lẽo đến cực hạn.
Lão già nhìn Từ Thanh, trong lòng ảo não vô cùng. Lão biết rõ mục đích của đối phương khi đến đây, nhưng để lão bỏ ra mấy nghìn linh thạch thì thật quá đau lòng. Vì vậy, lúc trước khi chạy trốn khỏi đảo Hải Tích, lão đã cố ý dùng cái túi lão từng đưa để làm cái cớ nhằm tránh việc phải trả linh thạch.
Thế nhưng, Từ Thanh không nói một lời. Điều này khiến lão hiểu rằng dù có mở miệng cũng vô dụng. Đặc biệt là lúc này, sát ý trên người đối phương đã trở nên rõ ràng, khiến trái tim lão run lên dữ dội, cảm giác nguy cơ sinh tử cuồn cuộn dâng trào.
“Từ Thanh, đừng kích động! Ta có sát thủ chiêu (*)! Mà sát thủ chiêu chính là khách điếm này! Nó chỉ mang dáng vẻ của một khách điếm, nhưng thực ra là một tồn tại quỷ dị! Hiện tại nó đang ngủ say, nhưng một khi thức tỉnh, Đệ Nhất Phong của Thất Huyết Đồng chắc chắn sẽ lập tức trấn áp nơi này! Đến lúc đó, ngay cả ngươi cũng không thoát nổi!”
(*) Sát thủ chiêu: có thể hiểu là chiêu bài bí mật, át chủ bài, tuyệt chiêu để bảo vệ bản thân hoặc lật ngược tình thế.
Lão già nói nhanh như gió, vừa dứt lời, cả khách điếm bỗng rung chuyển dữ dội. Một luồng d.a.o động kinh khủng lan tỏa từ từng chiếc bàn, từng chiếc ghế, từng viên gạch, từng mảnh ngói… Dường như vào khoảnh khắc này, khách điếm đã hóa thành một tồn tại quỷ dị sắp thức tỉnh!
Đồng tử Từ Thanh co rút lại, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bùng lên trong lòng, khiến hắn lập tức lùi về phía sau vài bước.
Còn con đại xà thì từ đầu đến cuối vẫn nằm ở xa xa quan sát, không hề ra tay giúp ai. Có vẻ như nó cảm thấy hai người này không thực sự đánh nhau, cũng chẳng đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Đối với sự thay đổi của khách điếm, nó cũng có chút nhận thức, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một tia thân cận kỳ lạ. Cái đầu khổng lồ cọ nhẹ xuống mặt đất, tựa như đang chào hỏi khách điếm.
Tuy nhiên, khi nhận ra Từ Thanh đang nhìn mình, con đại xà lập tức phát ra những tiếng “ục ục” trầm thấp, liên tục gật đầu, như muốn nhắc nhở rằng lão già không nói dối.
“Từ Thanh, ta không phải nhân tộc! Còn khách điếm này, cũng không đơn thuần chỉ là một khách điếm! Nó là một tồn tại quỷ dị! Mà tộc ta có một loại năng lực có thể khiến quỷ dị ngủ say.”
“Cho nên nhiều năm trước, ta mang theo nó – khi ấy đang trong trạng thái ngủ say – đến Thất Huyết Đồng, muốn bán cho Đệ Nhất Phong. Nhưng bọn họ không lập tức đưa ta linh thạch, mà bắt ta phải canh giữ nó mười năm rồi mới trả tiền. Không còn cách nào khác, bọn họ hứa hẹn quá nhiều, ta đành phải đồng ý. Nhưng ta cũng nghèo lắm, ta cũng cần tu hành chứ!”
“Hơn nữa, ta còn là bạn tốt của Hoàng Nham, đã từng cứu mạng Trương Tam! Đội trưởng đội sáu với ta là sinh tử chi giao! Từ Thanh, ngươi đừng kích động, chúng ta có thể làm bạn với nhau! Trước đây, ta cung cấp cho ngươi manh mối về tên tội phạm bị truy nã, đó hoàn toàn là sự thật! Ta chưa từng có ý hại ngươi!”
Sắc mặt Từ Thanh âm trầm, hắn nhìn lão già đang ra sức giải thích, rồi lại nhìn về phía khách điếm. Trong màn đêm dày đặc, khách điếm trong mắt hắn giờ đây chẳng khác nào một cái miệng rộng đáng sợ, sẵn sàng nuốt chửng tất thảy.
Hắn biết lão già này không đơn giản, tất nhiên cũng có thủ đoạn bảo mệnh. Vì vậy, hắn vẫn luôn án binh bất động, nhưng hắn không ngờ rằng chiêu sát thủ của lão lại chính là bản thân khách điếm này!