Quang Âm Chi Ngoại - Chương 2: Còn sống (2).
Cập nhật lúc: 2025-01-18 23:42:46
Lượt xem: 58
Chỉ trong khoảnh khắc, cơn đau dữ dội tựa như thủy triều cuộn trào, bất thình lình ập đến, khiến cơ thể hắn run rẩy không thể khống chế. Thế nhưng thiếu niên gắng gượng chịu đựng, mồ hôi trên trán lại không thể ngăn nổi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống gương mặt xanh xao, rồi loang lổ trên nền đất tối màu.
Những vết ố loang như mực thấm.
Toàn bộ quá trình kéo dài hơn mười hơi thở, đến khi hắn bôi hết dược thảo lên miệng vết thương, cả người thiếu niên dường như mất hết sức lực, phải vịn vào một chiếc tủ thuốc gần đó, nghỉ ngơi hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ mặc lại quần áo.
Sau đó, hắn nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài, suy nghĩ một lát rồi lấy ra từ túi da ở thắt lưng một tấm bản đồ đã rách nát, cẩn thận mở ra.
Tấm bản đồ cực kỳ đơn giản, vẽ sơ bộ toàn bộ khu vực thành trì này.
Những vị trí của hiệu thuốc trong thành đều đã được đánh dấu, nhưng ở phía đông bắc, rất nhiều khu vực bị gạch chéo bằng móng tay, chỉ còn lại hai khu chưa bị gạch.
"Đã tìm kiếm mấy ngày nay, chắc chắn chỉ còn ở hai nơi này thôi." Thiếu niên thì thầm, giọng khàn đặc, sau khi cất bản đồ, hắn chuẩn bị rời đi.
Nhưng trước khi đi, hắn quay lại nhìn t.h.i t.h.ể ông lão ở góc phòng, ánh mắt dừng lại trên chiếc áo khoác da mà ông đang mặc.
Đó là một chiếc áo khoác da thú, có lẽ vì chất liệu đặc biệt, nên hầu như không bị hư hại.
Thiếu niên cân nhắc một hồi, tiến lại gần, gỡ chiếc áo khoác da ra khỏi t.h.i t.h.ể rồi khoác lên người mình.
Chiếc áo khá rộng, nhưng khi bao bọc lấy thân hình gầy gò của hắn, cuối cùng thiếu niên cũng cảm nhận được chút hơi ấm. Hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt không khép của ông lão, đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua, giúp ông khép mắt lại.
"Yên nghỉ đi." Thiếu niên khẽ nói, xé một mảnh rèm trong tiệm thuốc, phủ lên t.h.i t.h.ể ông lão, rồi xoay người rời khỏi hiệu thuốc.
Khi bước ra ngoài, một tia sáng mờ phản chiếu dưới chân, thiếu niên cúi đầu nhìn xuống, thấy một mảnh gương vỡ cỡ lòng bàn tay nằm trong vũng bùn lầy.
Trong mảnh gương, hắn nhìn thấy gương mặt của chính mình.
Gương mặt phản chiếu trong gương, dù đầy bụi bẩn, nhưng vẫn mơ hồ thấy rõ, đó là một khuôn mặt vô cùng thanh tú.
Chỉ có điều, nét ngây thơ của thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi đã bị sự lạnh lùng thay thế.
Thiếu niên lặng lẽ nhìn hình ảnh của mình trong mảnh gương trên mặt đất, hồi lâu sau, hắn nhấc chân lên, giẫm mạnh xuống.
"Rắc" một tiếng.
Những vết nứt xuất hiện.
Sau khi đạp vỡ mảnh gương, thân hình hắn thoáng chao đảo, rồi phóng nhanh về phía xa.
Trên mặt đất, mảnh gương vỡ dù đầy vết nứt, nhưng vẫn phản chiếu lên bầu trời, một nửa khuôn mặt khổng lồ như đang che phủ cả thế giới, che phủ chúng sinh, tựa như tàn diện (khuôn mặt vỡ vụn) của một vị Thần Linh.
Gương mặt tàn khốc, nhắm mắt lạnh lùng, cao cao tại thượng, chỉ có những sợi tóc khô quắt uốn lượn rủ xuống.
Đó là sự tồn tại tự nhiên như mặt trời, mặt trăng của thế giới này.
Dường như dưới bóng dáng của Thần Linh, chúng sinh đều là kiến hôi, như muôn vật sinh trưởng trong tiết Kinh Trập (*), bị ảnh hưởng, buộc phải thay đổi.
(*) Kinh Trập: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh Trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345° (kinh độ Mặt Trời bằng 345°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là ‘Sâu nở’.
Lúc này, bầu trời cũng dần mất đi ánh sáng dưới tàn diện của Thần Linh.
Bóng tối của hoàng hôn như lớp sương mù đen kịt, lan tỏa trong tàn tích của thành trì, phủ kín mặt đất, tựa như muốn nuốt chửng tất cả.
Mưa càng lúc càng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-2-con-song-2.html.]
Theo bóng đêm dần chiếm lĩnh, gió cũng vậy, phát ra những tiếng rít chói tai.
Như tiếng gào thét của ma quỷ, bắt đầu đánh thức những tồn tại quái dị trong thành trì, khiến đủ loại âm thanh rùng rợn lần lượt vang lên, khiến lòng người kinh hãi.
Thiếu niên đang chạy, bước chân càng nhanh, động tác càng gấp gáp, trong cuộc rượt đuổi với bóng đêm, hắn linh hoạt xuyên qua từng con phố.
Cho đến khi chạy ngang qua một căn nhà đổ nát, muốn mượn lực nhảy xa, đồng tử thiếu niên đột nhiên co lại.
Hắn liếc thấy, không xa lắm, trong đống đổ nát, dường như có một người.
Thao Dang
Nhìn từ xa, người này ăn mặc chỉnh tề, dường như không có vết thương nào, đang ngồi tựa lưng vào tường.
Điều quan trọng nhất là, làn da lộ ra bên ngoài của người đó vẫn còn màu sắc bình thường, không phải màu xanh đen!
Hình ảnh như vậy, trong thành trì này, trừ khi là người sống, nếu không thì không thể xuất hiện!
Mà người sống... Những ngày qua, ngoài bản thân hắn, thiếu niên chưa gặp thêm ai.
Cảnh tượng này khiến hắn chấn động tâm thần, rất nhanh liền nghĩ đến điều gì đó, hơi thở có chút gấp gáp.
Có ý định tiến lại gần, nhưng bóng tối như sương mù đã ập tới phía sau.
Thiếu niên hơi do dự, ghi nhớ vị trí này, rồi nhanh chóng rời đi.
Chạy như bay, cuối cùng trước khi bóng đêm đuổi kịp, hắn đã về đến nơi trú tạm trong thành trì.
Đó là một cái hầm nhỏ, bên trong rất chật hẹp, đầy lông chim.
Cửa hầm có khe hở không lớn, người trưởng thành không thể chui vào, chỉ có hắn là miễn cưỡng lách được.
Sau khi chui vào, hắn thành thạo dùng sách, đá và những vật linh tinh trong hầm để bịt kín lối vào.
Khi vừa lấp đầy cửa hầm, bóng đêm bên ngoài lập tức tràn qua.
Thiếu niên không dám thả lỏng cảnh giác, tay siết c.h.ặ.t thanh sắt đen, nín thở, ngồi xổm lắng nghe hồi lâu.
Dần dần, tiếng gào thét của những dị thú và âm thanh rùng rợn vang lên, thỉnh thoảng xen lẫn những tiếng cười kỳ dị.
Cho đến khi tiếng gào thét rõ ràng hơn, vang vọng xung quanh, trong lúc căng thẳng, hắn cảm thấy tiếng động dường như lướt qua, dần dần đi xa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống một bên.
Trong hầm tối đen như mực, thiếu niên lặng lẽ ngồi đó, thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc này.
Hắn thẫn thờ một lúc, để thần kinh căng thẳng suốt cả ngày được thả lỏng, với tay lấy chiếc bình nước bên cạnh, uống vài ngụm, không để ý đến âm thanh bên ngoài, lấy ra từ túi con kền kền.
Trong bóng tối, hắn đưa nó lên miệng, cắn xé từng miếng một.
Mùi tanh nồng xen lẫn vị chát trào lên từ cổ họng, nhưng hắn bình thản nuốt xuống, từ từ đẩy thức ăn trôi dọc qua cổ họng vào dạ dày.
Dạ dày của hắn lúc này cũng không ngừng co bóp dữ dội, cố gắng tiêu hóa và làm dịu cơn đói.
Chẳng mấy chốc, cả một con kền kền trụi lông đã bị hắn ăn sạch. Thiếu niên hít sâu một hơi, cảm giác mệt mỏi dâng tràn khắp cơ thể, đôi mắt chậm rãi khép lại.
Nhưng bàn tay hắn vẫn cầm c.h.ặ.t thanh sắt đen, như một con sói cô độc đang giả vờ ngủ say.
Chỉ cần có điều gì bất thường, hắn lập tức mở bừng mắt.