Quang Âm Chi Ngoại - Chương 198: Dạ độc (2).
Cập nhật lúc: 2025-02-18 01:23:06
Lượt xem: 7
Bốn phía quanh vùng thung lũng trên đỉnh núi, tên dị tộc độc hành cướp được da hải tích hôm qua vẫn còn ở đó. Lần này, bên cạnh y lại có thêm một người, dường như hai bên đã đạt được thỏa thuận nào đó.
Người mới xuất hiện chính là gã tu sĩ áo tơi đã giao thủ với Từ Thanh hôm qua.
Về phía còn lại, nhóm tu sĩ bốn năm người trước đó đã hoàn toàn biến mất, hiển nhiên không giữ được da hải tích mà trở thành thi thể. Hiện tại, vị trí của bọn chúng đã bị đại hán mũi voi cùng bảy tám kẻ khác thay thế.
Chỉ có Từ Thanh và lão già đường Bàn Tuyền là vẫn như trước, không có gì thay đổi.
Nhưng khác biệt duy nhất chính là xung quanh Từ Thanh lúc này đầy những mảnh t.h.i t.h.ể vụn vỡ, còn bên phía lão già... đến một nửa t.h.i t.h.ể cũng không có.
Từ Thanh quét mắt nhìn sang con đại xà bên cạnh lão già. Đối phương dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn nên lập tức quay đầu nhìn lại, liên tục gật đầu như thể đang chào hỏi.
Từ Thanh cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không để tâm, thu hồi ánh mắt rồi tiếp tục nhắm mắt tọa thiền.
Phía sau tảng đá nơi lão già đường Bàn Tuyền ngồi, lão đá nhẹ con đại xà bên cạnh một cái rồi hừ lạnh.
"Nhìn thấy chưa? Người ta còn chẳng thèm để ý đến ngươi, vậy nên đừng có suốt ngày nhớ nhung tiểu tử đó nữa. Trên đời này, chỉ có ta mới là thân nhân duy nhất của ngươi thôi."
"Ục ục..."
Con đại xà có vẻ tủi thân, ánh mắt đầy mong chờ nhìn về phía Từ Thanh trên tán cây xa xa, thần sắc dần ỉu xìu. Cảnh tượng này lọt vào mắt lão già khiến lão không khỏi thở dài.
"Ngươi còn muốn khóc nữa sao? Tiểu tử đó không hiểu xà ngữ nên mới không để ý đến ngươi đấy..." Vừa nói xong, lão liền thấy hối hận, bởi vì con đại xà lập tức mở to mắt đầy hy vọng.
"Nữ nhi lớn không giữ được, mà ngốc xà cũng chẳng giữ nổi."
Lão già bất đắc dĩ lẩm bẩm, trong lòng cân nhắc có nên nhân cơ hội này g.i.ế.t quách Từ Thanh hay không. Nhưng vừa nghĩ đến sự tàn nhẫn và quyết đoán của hắn, lão lại lập tức bỏ qua ý niệm đó.
Cứ thế, thời gian lặng lẽ trôi qua. Chẳng mấy chốc, mười ngày đã qua đi.
Trong khoảng thời gian này, tu sĩ ở vùng núi có kẻ rời đi, cũng có kẻ mới đến. Lúc nhiều nhất, xung quanh thung lũng có đến cả trăm tu sĩ, khi ít thì cũng phải mấy chục người.
Có kẻ độc hành, có hải tặc, cũng có dị tộc từ các hòn đảo khác. Chính vì vậy, những cuộc g.i.ế.t chóc và tranh đoạt diễn ra không ngừng, khiến nơi này trở thành một vùng đất hỗn loạn.
Trong mười ngày này, hải tích xuất hiện ba lần. Mỗi lần như vậy, đều là một trận chiến g.i.ế.t chóc đầy khốc liệt. Từ Thanh ra tay dứt khoát, không chỉ cướp được một ít da hải tích mà còn chất đống tất cả t.h.i t.h.ể kẻ địch hắn g.i.ế.t được ngay dưới gốc cây nơi hắn tọa thiền.
Từ xa nhìn lại, tán cây tựa như bị nhuộm đỏ bởi m.á.u tươi, cảnh tượng ghê rợn đến mức khiến người khác phải rùng mình.
Sự uy h.i.ế.p mà hắn tạo ra ngày càng lớn, dần dần khiến khu vực hắn ở trở thành cấm địa đối với những kẻ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-198-da-doc-2.html.]
Ngoài Từ Thanh, cũng có vài kẻ khác đáng gờm không kém. Bất kể là lão già đường Bàn Tuyền, tu sĩ áo tơi từng giao đấu với hắn cùng đồng bọn, hay đại hán mũi voi, tất cả đều giữ lại phần thu hoạch của mình mà không vội rời đi, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Từ Thanh cũng nhận ra điểm này, vì vậy hắn không rời đi mà tiếp tục tu luyện trong mười ngày qua.
Linh năng ở nơi này vô cùng dồi dào, dị chất lại nồng đậm. Đặc biệt, trong hoàn cảnh đầy căng thẳng như vậy, hắn cảm thấy như bản thân đang quay về vùng rừng cấm của trại nhặt rác. Nhờ đó, tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn trước rất nhiều.
Hiện tại, khoảng cách đến tầng thứ chín của Hóa Hải Kinh cũng không còn xa.
"Nhiều nhất ba ngày, ta hẳn có thể đột phá."
Từ Thanh thầm nhẩm, tiếp tục ngồi xếp bằng vận khí. Từng tia linh năng từ bốn phương tám hướng tràn vào, dung nhập vào cơ thể hắn, vừa bồi dưỡng toàn thân, vừa đẩy dị chất vào trong bóng ảnh của hắn. Biển linh lực bên trong cơ thể Từ Thanh, vốn đã đạt tám mươi bảy trượng, không ngừng mở rộng.
Tám mươi tám trượng… tám mươi chín trượng…
Hai ngày trôi qua. Đến giữa trưa ngày thứ ba, biển linh lực trong cơ thể hắn đã d.a.o động kịch liệt, gần như chạm đến mốc chín mươi trượng. Một khi đột phá ngưỡng này, tức là Hóa Hải Kinh của hắn sẽ bước vào tầng thứ chín.
Mà một khi tu luyện đến tầng thứ chín của công pháp Thất Huyết Đồng, thì gần như có thể quét ngang phần lớn tông môn Nhân tộc trong Nam Hoàng Châu ở cùng cảnh giới. Nếu gặp phải Trúc Cơ đến từ tiểu tông môn có công pháp kém cỏi, cũng chưa chắc không thể chiến một trận!
Huống hồ, Hải Sơn Quyết rèn luyện thân thể của hắn cũng đã đạt đến cảnh giới chưa từng có, hình thành Bạt ảnh đáng sợ. Có thể nói… một khi Hóa Hải Kinh đột phá, sức chiến đấu của hắn ắt sẽ bùng nổ.
Khi đó, hắn sẽ vượt xa mức cực hạn của Ngưng Khí, hoàn toàn có thể xem như một cường giả Trúc Cơ! Như lão tổ Kim Cang Tông, dù đối chiến trên biển hay trên đất liền, Từ Thanh đều có thể chắc chắn áp chế được. Còn về chuyện g.i.ế.t c.h.ế.t kẻ địch, chỉ cần tốn chút thời gian là đủ!
"Tối nay, ta có thể đột phá!"
Hai mắt Từ Thanh lóe lên kỳ vọng, chuẩn bị tiếp tục tu luyện. Nhưng đúng vào lúc này, dưới chân núi đột nhiên vang lên những bước chân dồn dập, kèm theo tiếng gió rít gào.
Người còn chưa đến, nhưng một luồng sát khí rét lạnh, hung tàn vô tận đã bao trùm toàn bộ thung lũng, khiến sắc mặt tất cả tu sĩ nơi đây đồng loạt biến đổi, đưa mắt nhìn xuống chân núi.
Người đến… không phải Hải Tích, mà là một đám tu sĩ!
Một nhóm mười sáu người, y phục tạp nham, ánh mắt hung tợn, sát khí nồng đậm, không chút kiêng dè mà tỏa ra khí tức dữ tợn.
Mỗi người trong số họ đều có tu vi cường hãn, sát khí quanh thân nặng nề đến mức khiến kẻ khác phải kinh hãi.
Thao Dang
"Hải Quỷ!"
"Là tổ chức Hải Quỷ!"
"Chết tiệt, bọn chúng sao lại xuất hiện ở đây?!"
Tiếng kinh hô lập tức vang lên khắp bốn phía thung lũng.