Quang Âm Chi Ngoại - Chương 188: Trăm âm thành âm (2).

Cập nhật lúc: 2025-02-16 13:02:36
Lượt xem: 2

Dưới ánh mắt bừng bừng lửa giận của Triệu Trung Hằng, Từ Thanh chẳng thèm để tâm, lặng lẽ điều khiển pháp chu lướt nhanh trên mặt biển.

Suốt dọc đường, tâm trạng của hắn khá tốt. Nghĩ đến việc chỉ cần tiện đường một chuyến mà đã kiếm được hai trăm linh thạch, quả thực là quá hời.

Điều duy nhất khiến hắn thấy khó chịu chính là Đinh sư tỷ nói quá nhiều, liên tục dò hỏi hắn đủ điều, dường như có vô số thắc mắc không bao giờ hết, mà phần lớn lại liên quan đến bản thân hắn.

Không chỉ vậy, ánh mắt cô ta luôn dán c.h.ặ.t lên khuôn mặt hắn, khiến hắn phiền lòng. Đối với những câu hỏi của cô ta, hắn chỉ trầm mặc đáp lại.

Thế nhưng, hắn càng im lặng, cô ta lại càng nhiệt tình. Điều này khiến Từ Thanh không nhịn được mà gia tăng tốc độ pháp chu, chỉ muốn mau chóng hoàn thành chuyến đi này.

Về phần Triệu Trung Hằng, trên suốt chặng đường, tâm trạng gã như muốn bùng nổ. Lửa giận trong mắt hòa quyện với cơn phẫn uất trong lòng, gần như hóa thành thực thể. Nhất là khi gã nghĩ đến việc bản thân đã hao tâm tổn trí, thậm chí gia gia gã còn ra mặt đàm phán với trưởng bối bên kia để giúp gã có được cơ hội độc hành cùng Đinh sư tỷ. Nhưng rốt cuộc… lại bị một đệ tử nghèo kiết xác từ dưới chân núi cướp mất!

Nỗi phẫn uất như muốn xé rách lồng n.g.ự.c gã.

Thao Dang

“Ả ngu ngốc này! Thuyền của ta miễn phí cô không đi, lại sẵn sàng bỏ linh thạch để lên thuyền của tên tiểu bạch kiểm kia! Rõ ràng là để mắt đến hắn rồi! Cô mù rồi sao? Ta, Triệu Trung Hằng, chẳng lẽ không hơn hẳn tên nhãi đó gấp trăm lần?”

“Nói về linh thạch, ta giàu có vô số! Nói về thân phận, ta là đệ tử hạch tâm! Nói về bối cảnh, gia gia ta là trưởng lão của Đệ Thất Phong! Hắn thì có gì? Đến cả một cọng lông trên người ta cũng không bằng!”

“Hắn có gì chứ?! Ngoài việc sở hữu một con Long Kình ở Cấm Hải, thì hắn chẳng có gì hết! Một kẻ nghèo kiết xác từ chân núi, chỉ có mỗi khuôn mặt ưa nhìn! Mà đẹp trai thì có ăn được không?!”

Cơn ghen ghét và đố kỵ trong lòng Triệu Trung Hằng dâng lên từng đợt như sóng triều.

Trong lúc đó, mặt trời dần lặn xuống, hoàng hôn cũng trôi qua.

Biển đêm thâm sâu, ẩn chứa vẻ thần bí khó lường. Ở phía chân trời xa xăm, ánh hoàng hôn đỏ rực như một ngọn lửa khổng lồ, phản chiếu xuống mặt biển gợn sóng, tựa như những đợt lửa bập bùng, nhấp nhô, dâng trào thành từng lớp sóng rực cháy.

Cho đến khi vầng hồng nơi chân trời dần tắt, sắc xanh thẫm của biển cả cũng trở nên u ám, màn đêm hoàn toàn bao phủ thế gian.

Từ xa nhìn lại, mặt biển mênh m.ô.n.g cuộn trào từng gợn sóng tối đen, gió biển cũng trở nên dịu nhẹ, khiến cả thiên địa như rơi vào tĩnh lặng.

Ban đêm không thể đi thuyền, bởi vì nguy hiểm gấp bội so với ban ngày. Vì vậy, Từ Thanh quyết định dừng thuyền.

Bên cạnh hắn, Đinh sư tỷ dịu dàng ngồi xuống, lấy ra một ít thức ăn từ trong túi trữ vật, nở nụ cười ngọt ngào, đưa cho hắn.

Từ Thanh không nhận, chỉ nhẹ giọng cảm ơn, sau đó quay về khoang thuyền, mở ra tầng phòng hộ, bắt đầu bế quan tu luyện.

“Sư đệ muốn tu luyện sao? Ta giúp ngươi hộ pháp.”

Đinh sư tỷ chẳng hề để ý đến sự lạnh nhạt của hắn, chỉ cười nhẹ rồi thực sự khoanh chân ngồi bên ngoài khoang thuyền.

Cảnh tượng này khiến Triệu Trung Hằng trên Phượng Điểu Hào càng thêm điên tiết!

Thế nhưng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đinh sư tỷ, hắn vẫn cố kìm nén cơn giận, thấp giọng nói vọng qua từ Phượng Điểu Hào:

“Sư tỷ, ta có một ít cá biển ở đây, chúng ta có thể cùng…”

“Không hứng thú.”

Giọng Đinh sư tỷ nhàn nhạt cắt ngang.

“Sư tỷ, ta…”

“Không cần thiết.”

“Ta…”

“Ngươi có thể im lặng được không? Đừng làm phiền sư đệ tu luyện.”

Đinh sư tỷ ngước mắt, hờ hững liếc nhìn gã một cái, giọng điệu không chút kiên nhẫn.

Triệu Trung Hằng tối sầm mặt mũi, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt trừng trừng nhìn về phía khoang thuyền của Từ Thanh, trong lòng gần như phát điên. Nhưng gã lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể tức tối khoanh chân ngồi xuống, cắn răng nhẫn nhịn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến nửa đêm.

Giữa lúc ba người Từ Thanh vẫn còn đang ngồi tĩnh tọa, sâu trong màn đêm u tối, mặt biển yên tĩnh bỗng xuất hiện một sự biến đổi kỳ dị, lặng lẽ dâng lên từ đáy nước thăm thẳm.

Chỉ thấy trong lòng đại dương, từng điểm sáng nhỏ như sao tụ lại, chậm rãi hóa thành những sợi u ảnh, lặng lẽ trôi dạt khỏi mặt nước…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-188-tram-am-thanh-am-2.html.]

Những u ảnh ấy như thể một giấc mộng sâu thẳm mà Cấm Hải dệt nên cho những người đi biển. Một giấc mộng thần bí, sâu xa.

Chỉ là, khi những u ảnh kia dần dần biến đổi, chúng bỗng hóa thành những hình dáng dữ tợn, có kẻ là oan hồn c.h.ế.t đuối, có loài là cự thú mục rữa. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bọn chúng từ tĩnh lặng bỗng chốc gào thét thê lương, từng đợt âm thanh chói tai xé tan màn đêm, lan khắp bốn phương tám hướng.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, rợn cả da đầu.

Một giấc mộng… đã hóa thành ác mộng!

Từ Thanh mở bừng mắt!

Triệu Trung Hằng đồng tử co rút!

Đinh sư tỷ sắc mặt trầm xuống, tay phải khẽ đặt lên túi trữ vật.

Từ Thanh bước ra khỏi khoang thuyền, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, cả mặt biển đen kịt, dưới màn đêm bao phủ, vô số ác quỷ lũ lượt trồi lên từ biển, như thể bị một thế lực nào đó triệu hoán, điên cuồng lao về phía tận cùng của bầu trời đêm.

Chúng tụ lại thành từng nhóm, từng đàn.

Âm khí tràn ngập, quỷ dị khôn cùng.

Đây là… Bách Quỷ Dạ Hành!

Từ Thanh ngẩng đầu, trầm mặc quan sát, nhìn từng oan hồn dữ tợn giữa tiếng gào thét ghê rợn dần bay lên, trong đầu chợt hiện lên đoạn ghi chép trong Hải Chí về hiện tượng Bách Quỷ Dạ Hành.

“Cấm Hải có kỳ lạc, phàm nhân không thể nghe.

Bầu bạn cùng Xích Dương Kim Ô, trăm âm hòa tấu, hiệu xưng Thiên Lai Nghênh Nguyệt.”

“Thần Linh ưa thích, khẽ hé mắt nhìn xuống.

Vô Tận Hải hóa thành Cấm Hải, trăm âm hóa thành Âm Hồn.”

“Đệ tử bổn tông nếu gặp, chớ động, chớ chạm, chớ quấy nhiễu…”

Ghi chép này thuật lại một câu chuyện.

Chuyện kể rằng, tất cả đệ tử Thất Huyết Đồng khi xuất hải đều phải nhớ kỹ: vùng biển bao quanh Nam Hoàng Châu, thuở sơ khai vốn được gọi là Vô Tận Hải.

Khi xưa, trước khi tàn diện của Thần Linh giáng xuống cõi này, đôi khi Vô Tận Hải sẽ vang lên một khúc nhạc kỳ lạ.

Khúc nhạc này phi phàm, dù có ra khơi cũng khó lòng nghe thấy. Chỉ có tu sĩ mới có thể mơ hồ cảm nhận giai điệu phiêu du giữa trùng dương mênh mông.

Còn về nguồn gốc của khúc nhạc ấy, câu chuyện cũng có nhắc đến.

Mặt trời trên cao không phải là một ngôi sao, mà chính là Kim Ô Thần Điểu khổng lồ, danh xưng Xích Dương.

Mỗi bình minh, nó từ tẩm cung nằm sâu trong Vô Tận Hải bay lên.

Mỗi hoàng hôn, nó trở về nơi ấy, ngày qua ngày, không chút gián đoạn, như thể mang theo một sứ mệnh bất diệt.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, trong tẩm cung lại có Nhạc Sư tấu lên một khúc nhạc. Khúc nhạc ấy bao hàm trăm âm tiết, chất chứa huyễn mộng vô biên, danh gọi Thiên Lai Nghênh Nguyệt.

Mỗi khi khúc nhạc vang lên, Minh Nguyệt sẽ từ từ mọc lên, thay thế Xích Dương chiếu rọi nhân gian.

Cho đến một ngày, tàn diện của Thần Linh giáng lâm.

Từ một cõi trời xa xăm bên ngoài thương khung, Ngài vô tình nghe được khúc nhạc ấy, lập tức yêu thích vô cùng. Vì vậy, Ngài hơi hé mắt, nhìn xuống.

Ngay khoảnh khắc ánh nhìn giáng xuống, Vô Tận Hải sôi trào!

Dị chất nồng đậm đến mức không tưởng bùng phát mãnh liệt, biến Vô Tận Hải thành một vùng biển bị ô nhiễm nghiêm trọng, Cấm Hải!

Còn khúc nhạc được tấu lên từ trăm âm tiết kia, ngay khoảnh khắc đó cũng bị dị chất thẩm thấu, âm hóa thành âm, như tử vong hàng lâm, hóa thành quỷ hồn.

Từ đó, nơi đây xuất hiện…

Bách Quỷ Dạ Hành!

Loading...