Quang Âm Chi Ngoại - Chương 184: Thanh đồng long liễn (2).

Cập nhật lúc: 2025-02-14 01:19:04
Lượt xem: 5

Từ Thanh cũng nhìn thấy bóng dáng khủng bố của cự nha (cá mập răng lớn), mang theo sự hung tàn vô tận, xé xác con mồi.

Ngoài ra, trên mặt biển còn có một số khu vực đặc biệt, mỗi khi hắn đi ngang qua, có thể cảm nhận được uy áp từ đáy biển truyền đến. Uy áp này như thể luôn luôn hiện hữu, lượn lờ quanh khu vực đó, đồng thời cũng phủ lên tâm trí Từ Thanh, khiến hắn càng thêm cảnh giác.

Dù đã đọc qua điều này trong Hải Chí, biết đó là trạng thái bình thường khi ra khơi, nhưng bản năng cảnh giác của hắn vẫn không hề giảm bớt.

Dị chất trên vùng Cấm Hải này lại càng nồng đậm, dường như toàn bộ đại dương chính là do dị chất hóa thành. Điều này khiến chiếc bóng của Từ Thanh trở nên đen kịt hơn bao giờ hết, tựa như hóa thành mực, có cảm giác đang tự mình lan chảy…

Nhận ra điều này, hắn không hề chần chừ, lập tức vận chuyển sức mạnh trấn áp từ tinh thể tím, liên tục trấn áp vài lần, khiến chiếc bóng dần nhạt đi. Chỉ khi thấy bóng mình trở lại trạng thái bình thường, hắn mới dừng tay, trong lòng tạm thời yên tâm hơn một chút.

Cứ thế, mặt trời dần lặn xuống, đêm đầu tiên trên biển của Từ Thanh sắp sửa bắt đầu.

Có lẽ do khu vực này vẫn còn gần Thất Huyết Đồng, nên ban ngày hành trình không gặp quá nhiều nguy hiểm.

Chỉ là, vào thời khắc hoàng hôn, trên mặt biển xuất hiện một số cá kiếm có tính công kích. Chúng tụ tập thành đàn, không ngừng lao lên khỏi mặt nước, vẽ thành những đường vòng cung trước khi lại đ.â.m xuống biển.

Dưới ánh tà dương, thân hình xanh biếc của chúng phản chiếu ánh sáng trắng, tạo nên một vẻ đẹp kỳ dị.

Có lẽ vì sự hiện diện của Cấm Hải Long Kình, nên phần lớn cá kiếm không dám đến gần Từ Thanh. Dẫu vậy, thỉnh thoảng vẫn có một vài con va vào lớp phòng hộ của pháp chu, phát ra những tiếng “bịch bịch” trước khi bị b.ắ.n ngược trở lại mặt biển.

Nhìn những con cá kiếm đ.â.m vào màn phòng hộ, khoảng cách gần đến mức có thể quan sát rõ ràng.

Hàm răng của chúng sắc nhọn như lưỡi cưa, trông vô cùng dữ tợn, đôi mắt ánh lên sắc đỏ, tràn đầy hung tàn.

Sắc mặt Từ Thanh không đổi, vung tay một cái, những giọt nước nhỏ hình thành, thẩm thấu ra ngoài lớp phòng hộ, biến thành lớp đệm giúp cá kiếm không bị va đập đến c.h.ế.t.

Hải Chí đã từng nhắc nhở tất cả đệ tử Đệ Thất Phong rằng, khi hành trình trên cấm hải, nếu không cần thiết, tốt nhất đừng g.i.ế.t quá nhiều hải thú. Bởi vì số lượng sát lục càng nhiều, càng dễ thu hút sự chú ý của những tồn tại quỷ dị trong cấm hải.

Về phần những tồn tại quỷ dị đó là gì, Hải Chí không hề nhắc đến.

Nhưng trong đêm đầu tiên ra khơi, Từ Thanh không hề tu luyện. Toàn bộ tâm thần của hắn đều tập trung quan sát bên ngoài pháp chu, bất cứ tiếng động nào cũng khiến hắn cảnh giác đến cực điểm.

Biển đêm, theo lời mô tả trong Hải Chí, so với ban ngày thì nguy hiểm gấp nhiều lần.

Trên mặt biển này, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Dù Hải Chí cũng có đề cập rằng, do Cấm Hải rộng lớn vô biên, dù tràn ngập nguy cơ nhưng phần lớn vẫn phụ thuộc vào vận khí.

Có người không may mắn, ngày đầu tiên đã bỏ mạng giữa biển khơi.

Có kẻ may mắn, dù ra khơi suốt mấy tháng vẫn có thể bình an vô sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-184-thanh-dong-long-lien-2.html.]

Vận khí của Từ Thanh cũng không tệ.

Đêm đầu tiên của hắn trôi qua, ngoài tiếng sóng biển vỗ về và gió biển rít gào, không có chuyện gì quỷ dị xảy ra.

Cho đến khoảnh khắc hừng đông sắp sửa ló dạng, hắn khẽ nhắm mắt, định thần điều hòa tâm cảnh. Nhưng ngay lúc đó, một cơn chấn động mãnh liệt đến cực hạn bùng nổ trong tâm thần hắn, như thể núi lửa đột ngột phun trào.

Toàn thân Từ Thanh căng cứng, đôi mắt chợt mở bừng, pháp chu lập tức khởi động tầng phòng hộ lên mức cao nhất.

Cùng lúc hắn mở mắt, sinh vật dưới khoang thuyền – Cấm Hải Long Kình – cũng mở mắt theo.

Ánh mắt của Long Kình chính là sự kéo dài của cảm giác Từ Thanh. Khoảnh khắc đôi mắt đó mở ra, đáy biển đen kịt chẳng có gì, nhưng văng vẳng vang lên từng tràng âm thanh như thể có thứ gì đó đang nghiến răng.

Răng rắc, răng rắc!

Tiếng động ấy khuếch tán khắp không gian, làm nhịp thở của Từ Thanh trở nên dồn dập. Cảm giác này giống hệt như khi hắn từng nghe thấy khúc hát quỷ dị trong khu rừng cấm, một luồng băng hàn vô hình như từ vực sâu đáy biển tràn lên tận mặt nước.

Cảnh tượng trước mắt khiến thần sắc hắn trầm xuống, cơ thể căng thẳng, linh năng vận chuyển, pháp chu sẵn sàng phòng ngự trong nháy mắt.

Dần dần, trong tầm nhìn của Long Kình, giữa bóng tối sâu thẳm của lòng biển, hắn mơ hồ trông thấy một thân ảnh khổng lồ, một sinh vật hình người.

Thao Dang

Cả người sinh vật này mọc đầy xúc tu, vặn vẹo không ngừng. Trên vai nó vác một sợi xích sắt to lớn, kéo dài về phía xa. Cuối sợi xích, lờ mờ hiện lên một cỗ long liễn bằng đồng xanh.

Cỗ long liễn này đã bị thời gian bào mòn, phủ kín rỉ sét, nhưng thân xe cao lớn, hoa văn chạm trổ tinh xảo lại không mất đi vẻ trang nghiêm, tựa như mang theo khí thế của bậc đế vương.

Lúc này, cự nhân (người khổng lồ) kéo theo long liễn, từng bước sải dài trong lòng biển. Mỗi bước chân của nó khiến dòng nước vẩn đục bùng lên, tạo thành từng cơn sóng ngầm lan tỏa.

Có vẻ như nó chỉ đi ngang qua vùng biển này. Khoảng cách vẫn còn xa, khiến hình ảnh trong tầm mắt Từ Thanh mơ hồ, nhưng cơn chấn động trong lòng cùng tiếng nghiến răng vẫn vọng rõ từng hồi, khiến hắn không kìm được mà rùng mình. Con ngươi co rút, cảnh giác đạt đến cực hạn.

Mãi đến khi thân ảnh khổng lồ dần rời xa, cảm giác ớn lạnh trong lòng hắn mới dần dịu lại, sự bất an cũng chậm rãi tan đi.

"Thứ đó… là gì?"

Từ Thanh đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, hít sâu một hơi, bước ra khỏi khoang thuyền, đứng trên mũi pháp chu, phóng mắt nhìn về phía đại dương dưới ánh bình minh.

Tầm nhìn của Long Kình phản chiếu lại đáy biển, thân ảnh khổng lồ kia đã đi xa, chỉ còn để lại một bóng hình mờ nhạt.

Lúc này, bóng tối trước rạng đông dần lùi bước, giữa biển trời chậm rãi loé lên một tia sáng mỏng manh.

Như một ngọn đuốc rực cháy, ánh sáng xuyên qua mặt biển tối tăm, tạo thành từng dải mây mỏng, càng lúc càng lan rộng, như thể đốt cháy cả bầu trời.

Cuối cùng, toàn bộ không trung rực lên sắc đỏ thẫm.

Đây là ánh sáng đầu tiên của bình minh.

Loading...