Quang Âm Chi Ngoại - Chương 180: Cá cược của Trương Tam (2).

Cập nhật lúc: 2025-02-14 01:18:57
Lượt xem: 7

Thế là hắn không khỏi liếc nhìn sang Trương Tam, kẻ đang tỏ vẻ đắc ý bên cạnh.

"Thế nào? Ta nói cho ngươi biết, trong toàn bộ đệ tử Đệ Thất Phong, luận đánh nhau ta không bằng ai, tu vi cũng chỉ tầm thường, nhưng nếu nói về luyện chế pháp chu… hừ hừ, ngay cả trong đệ tử Đệ Lục Phong cũng chẳng có mấy ai giỏi hơn ta đâu! Mười mấy kho hàng xung quanh đây, tất cả đều là tác phẩm của ta!" Trương Tam khoanh tay, ngạo nghễ lên tiếng.

"Hơn nữa, chẳng ai dám đến cướp!"

"Trương sư huynh thật sự là đệ tử Đệ Thất Phong sao?" Từ Thanh thoáng do dự, nhớ đến lời của đội trưởng, bèn cố gắng mở to mắt, bày ra vẻ mặt kinh ngạc, hỏi một câu.

"Đội trưởng của ngươi trước đây cũng hỏi y hệt như vậy, ha ha ha! Đáng tiếc là thiên phú của ta bị phát hiện quá muộn, nếu không bây giờ ta đã là đệ tử hạch tâm của Đệ Lục Phong rồi!" Trương Tam rất hài lòng với biểu cảm của Từ Thanh, trong lòng cực kỳ khoan khoái.

"Đưa pháp chu của ngươi cho ta xem nào."

Ánh mắt Từ Thanh lộ vẻ kính trọng, lấy ra bình nhỏ chứa pháp chu của mình đưa sang. Trương Tam nhận lấy, đảo mắt quét qua một lượt, chân mày lập tức cau lại, nhưng y cũng không nói gì. Đang định đem đi luyện chế, Từ Thanh bỗng do dự, nhớ lại những lời chỉ dạy của đội trưởng, liền lên tiếng.

"Trương sư huynh, ta cảm thấy pháp chu của mình luyện cũng không tệ, nhiều chỗ đã đạt đến trình độ rất cao rồi."

"Không tệ? Trình độ rất cao?" Trương Tam khựng lại, chân mày lập tức dựng ngược thành hình chữ bát, không nhịn được mà bật thốt.

"Thứ gì mà loạn thất bát tao thế này! Vật liệu thì miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng kỹ thuật lại kém đến cực hạn! Còn nữa, hai bên thân tàu này, trận pháp đều có sơ hở!"

"Những vảy này cũng dán sai rồi, phá vỡ hoàn toàn kết cấu của pháp chu, ảnh hưởng đến trận pháp tụ linh! Chỉ cần nhìn là biết do đám đệ tử rác rưởi của Đệ Lục Phong luyện chế!"

"Chưa kể đầu và đuôi thuyền nữa! Đây là pháp chu cấp sáu, chứ không phải pháp chu cấp một! Trọng điểm không nằm ở hình dáng mà là ở nội chất… Làm màu lòe loẹt như thế này để làm gì? Để hấp dẫn kẻ địch chắc?"

"Tính thực dụng mới là yếu tố quan trọng nhất!"

"Phế phẩm! Luyện chế quá mức rác rưởi! Pháp chu này của ngươi, nếu không ra khơi thì thôi, nhưng một khi ra khơi, gặp phải bão biển hoặc hải thú cỡ lớn, dưới ngoại lực tác động, nó căn bản không có đủ độ bền, độ cứng, độ ổn định lẫn độ tin cậy! Giữ được độ kín nước nhất định đã là cực hạn rồi!"

Trương Tam nhìn chằm chằm vào bình nhỏ chứa pháp chu, một tràng mắng mỏ thẳng mặt.

Từ Thanh nghe vậy, trong lòng chấn động, cảm thấy lời đối phương nói cực kỳ chuyên nghiệp, vì thế lại càng thêm kính trọng, chắp tay cúi người thi lễ.

Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Từ Thanh, nội tâm Trương Tam càng thêm đắc ý, thoải mái vô cùng. Y vốn thích nhất là nhìn những đồng môn thường ngày được người khác kính sợ, nay lại phải tâm phục khẩu phục trước chuyên môn của mình. Trước đây đội trưởng cũng vậy, chỉ tiếc là sau đó y bị hại, mất không ít linh thạch...

Thực ra, lần này y vốn không định phê bình gì, chỉ định đơn giản luyện chế một chút mà thôi. Nhưng chính câu "không tệ" của Từ Thanh đã khiến y không nhịn được.

Tuy nhiên, Trương Tam cũng không có ác ý, những lời y nói đều là sự thật. Với đám đệ tử bình thường thì loại pháp chu này không có vấn đề gì khi ra khơi, nhưng chiến lực của Từ Thanh quyết định rằng hắn sẽ phải đối mặt với những hải thú mạnh hơn, tiến vào những khu vực hung hiểm hơn. Nếu vậy, loại pháp chu này rõ ràng không đủ tiêu chuẩn.

"Nhìn hướng đi của ngươi, chắc là muốn gia cố độ bền nhỉ? Được rồi, ta giúp ngươi sửa lại! Đảm bảo khi ra biển, dù có gặp phải hải thú cỡ đại đ.â.m thẳng vào, chỉ cần con đó chưa đạt tới Trúc Cơ, pháp chu của ngươi vẫn có thể chống đỡ được nhiều lần! Dù có vỡ, cũng khó mà tan rã hoàn toàn!" Trương Tam vung tay, ngạo nghễ nói.

"Đa tạ Trương sư huynh." Từ Thanh nghiêm mặt, sau đó lấy ra linh thạch trong túi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-180-ca-cuoc-cua-truong-tam-2.html.]

"Hai trăm linh thạch, ta còn phải giữ lại một ít để chuẩn bị cho chuyến ra khơi... Không biết có đủ không..." Từ Thanh có chút do dự, cảm thấy số linh thạch mình mang theo e rằng chẳng thấm vào đâu.

Trương Tam liếc mắt nhìn qua, lại quan sát Từ Thanh, trong đầu thoáng hiện lên những lời mà đội trưởng đội sáu từng nói, cùng với những gì y chứng kiến ở cửa tiệm của Đệ Lục Phong. Y nhớ lại tiếng rống của Long Kình đêm qua và luồng ba động linh năng vừa rồi phát ra từ đối phương. Sau cùng, y nghĩ đến chuyện bản thân vừa thao thao bất tuyệt giảng đạo lý, đã vậy còn cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Vì thế, dù đau lòng, y vẫn giả vờ thoải mái.

"Đủ rồi, tiểu tử ngươi sau này chưa biết chừng sẽ làm nên chuyện lớn. Năm xưa đội trưởng của ngươi ta cũng từng đầu tư, lần này... coi như ta lại đầu tư vậy. Tối đến mà lấy." Trương Tam vừa nói, vừa bận rộn trở lại.

Từ Thanh ngẩng đầu, sâu sắc nhìn Trương Tam một cái, sau đó trịnh trọng ôm quyền thi lễ, cúi người thật sâu rồi mới rời đi.

Mãi đến khi bóng dáng Từ Thanh khuất hẳn, Trương Tam mới thở dài một hơi, mặt mày rầu rĩ lẩm bẩm:

"Lỗ vốn rồi... Mỗi lần gặp mấy kẻ tu hành tiến cảnh nhanh, ta lại không sửa nổi cái thói khoe khoang này. Ban đầu tùy tiện luyện một chút là được rồi, giờ thì... thế nào cũng phải xứng đáng với những gì mình đã nói ra."

"Ấy? Không đúng... Thần thái của tiểu tử này sao lại có nét giống đội trưởng hắn vậy nhỉ... Nhưng mà đội trưởng hắn keo kiệt lắm, năm đó một viên linh thạch cũng chẳng chịu cho, bủn xỉn hết chỗ nói. Tiểu tử này, so với đội trưởng hắn có lương tâm hơn nhiều."

Thao Dang

Dù sao đi nữa, y cũng hiểu rõ bản thân làm vậy không chỉ vì đội trưởng từng tiến cử, mà còn bởi... y tin vào ánh mắt của đội trưởng.

"Khoản đầu tư này, chắc chắn không lỗ!"

Mấy năm nay, từ một kẻ thực sự vô danh, y có thể trở thành một kẻ vô danh một cách có chủ đích, lại còn tích lũy tài phú khổng lồ, nắm trong tay quyền kiểm soát vận chuyển, mà không ai dám cướp đoạt. Tất cả đều nhờ vào lần y từng luyện pháp chu cho đội trưởng năm đó.

Lúc này, sau khi rời khỏi Vận Chuyển Ty, thần sắc Từ Thanh có chút kỳ lạ. Hắn lấy ra truyền âm ngọc giản, chần chừ một lát rồi truyền âm cho đội trưởng.

"Đội trưởng, làm vậy có ổn không?"

"Ngươi cứ nói y như ta dạy là được."

"Ta nói rồi..."

"Haha, vậy là ổn rồi. Không sao đâu, Trương Tam là người một nhà. Tên đó chính là đại hộ mà! Nếu ngươi cảm thấy chiếm lợi, sau này giúp y nhiều hơn chút là được."

Từ Thanh nghiêm túc gật đầu, lấy ra một chiếc trúc giản, viết lên mặt sau cái tên "Trương Tam". Sau đó, hắn lật sang mặt khác, nhìn danh sách khắc tên địch nhân, do dự một chút rồi thêm một dấu hỏi sau tên đội trưởng.

Lúc này, tại Bộ Hung Ty, đội trưởng đội sáu đang cười tủm tỉm, vừa nhấm nháp loại linh quả kỳ lạ chỉ có thể tìm thấy ở đảo ngoài biển, không thể mua được trong chủ thành.

Ăn xong, y đặt truyền âm ngọc giản xuống, cầm lên một tập tài liệu tố cáo Trương Tam. Trong đó ghi rõ, trong quá trình làm nhiệm vụ bên ngoài, Trương Tam ra tay tàn nhẫn, g.i.ế.t chóc quá mức, thậm chí còn cướp đoạt thương thuyền của ngoại tộc. Văn kiện này thể hiện sự phẫn nộ mạnh mẽ, yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc.

Nhìn qua một lượt, đội trưởng khẽ cười, vung tay khiến tài liệu bốc cháy, hóa thành tro bụi.

"Bằng hữu của ta, ở dưới chân núi này, chỉ cần không phản bội ta... thì không ai được phép động vào."

Loading...