Quang Âm Chi Ngoại - Chương 171: Đường đến hoàng tuyền (1).

Cập nhật lúc: 2025-02-12 23:07:05
Lượt xem: 5

Bầu trời chính ngọ, ánh mặt trời gay gắt, thái dương lúc này đang chiếu rọi phía trước tàn diện của Thần Linh, phát ra quang mang chói mắt khiến phàm nhân không thể ngẩng đầu, càng không dám nhìn thẳng.

Thần Linh cao cao tại thượng, ngự trị phía sau thái dương, đối với vạn vật mà nói, ngài là tồn tại vượt ngoài thời không. Dẫu ban ngày hay đêm tối, dù trong thực tại hay mộng cảnh, dù là quá khứ hay tương lai, ngài vẫn luôn bất biến, vĩnh hằng.

Ngài chứng kiến thế gian thay đổi, chứng kiến sinh tử luân hồi, cũng chứng kiến thế giới vì sự hiện hữu của ngài mà trở nên tàn khốc, hỗn loạn.

Ngay cả nhiệt khí còn sót lại trong ánh mặt trời cũng dường như bị ảnh hưởng bởi vẻ hung ác của tàn diện Thần Linh, trở nên đầy ác ý. Nhiệt khí như không cam lòng thuận theo thiên đạo mà lặng lẽ tan biến trong mùa này, điên cuồng phóng thích toàn bộ sức nóng, thâm nhập vào mọi ngóc ngách của chủ thành thất Huyết Đồng, hòng bốc hơi tất cả sinh mệnh.

Dù là bóng râm dưới gốc cây hay mái hiên nhà cũng chẳng tránh được sự xâm lấn vô hình ấy. Gió biển dù thổi đến cũng không thể xua tan, nhiệt khí cứ như độc tố ngấm vào xương tủy.

Cũng giống như góc đạo bào của Từ Thanh.

Thoạt nhìn, đạo bào vẫn như thường, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy trên đó bám dính một lớp bột phấn, phần lớn đã bốc hơi.

Mùi hương phát tán từ bột phấn ấy chẳng khác gì cái nóng ác độc bị tàn diện Thần Linh ảnh hưởng, mang theo sự dữ tợn và hiểm ác, thâm nhập vào m.á.u t.hịt và xương cốt của Từ Thanh bên dưới lớp đạo bào.

Tốc độ xâm nhập nhanh đến kinh người, phảng phất sự tham lam.

Từ lúc xuất hiện cho đến khi xâm thực, chỉ trong vài hơi thở.

Từ Thanh cúi đầu nhìn lướt qua góc đạo bào, ánh mắt khẽ nheo lại, rồi bước về phía bến tàu.

Lớp bột phấn trên đạo bào là thứ còn sót lại sau cuộc giao thủ với thiếu niên nhân ngư tộc lúc trước. Nếu là người khác, e rằng đến lúc này cũng chẳng thể phát hiện chút dấu vết nào.

Dẫu sao, độc này vốn không màu, không mùi, thậm chí ở một mức độ nào đó, có lẽ đây còn không phải là độc.

Nhưng Từ Thanh tinh thông y đạo, khả năng này khiến trong đầu hắn thoáng hiện ra ít nhất bảy tám loại dược dẫn tương tự. Cụ thể là loại nào, hắn cần về nghiên cứu thêm.

Dẫu vậy, nhiều lần chạm trán đã khiến sát ý trong lòng hắn đối với thiếu niên nhân ngư tộc càng dâng cao.

“Thời điểm g.i.ế.t cá đã đến rồi.”

Từ Thanh khẽ lẩm bẩm, bước vào bến tàu, đặt chân lên pháp chu. Ngay khi tiến vào, hắn lập tức khởi động trận pháp phòng hộ, ngăn cách mọi âm thanh từ bên ngoài, khiến không gian bên trong trở nên tĩnh lặng tuyệt đối.

Sau đó, Từ Thanh khoanh chân ngồi xuống trong khoang thuyền, trực tiếp xé rách góc đạo bào.

Cầm mảnh vải trong tay, hắn cẩn thận quan sát, tay trái nhanh chóng kết ấn. Ngay lập tức, một ngọn lửa xuất hiện lơ lửng trên lòng bàn tay Từ Thanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-171-duong-den-hoang-tuyen-1.html.]

Hóa Hải Kinh tuy lấy thủy làm chủ, nhưng đối với pháp tu mà nói, việc tu luyện thêm nhiều loại thuật pháp phụ trợ là điều phổ biến.

Trong ngọc giản công pháp cũng có rất nhiều ghi chép về điều này.

Giờ phút này, Từ Thanh vung tay trái, hỏa cầu bay thẳng về phía mảnh đạo bào, bao trùm lấy nó, bắt đầu quá trình thiêu đốt.

Tiếng xèo xèo vang lên không ngừng, từng làn khói mỏng manh tỏa ra nhè nhẹ.

Ánh lửa chập chờn, phản chiếu khuôn mặt của Từ Thanh lúc sáng lúc tối.

Hắn nhìn chằm chằm vào góc áo đang cháy, vải vóc co quắp, mép vải bị thiêu đốt tạo thành những đường viền đỏ rực, nhanh chóng lan tràn, quét qua đâu, góc áo xám tro liền hóa thành bụi, chỉ cần khẽ chạm liền tan tành.

Chỉ trong vài nhịp thở, góc áo đã bị thiêu rụi, ngọn lửa dần lụi tàn.

Từ Thanh nhìn tro bụi trong lòng bàn tay, đưa lên ngửi khói nhẹ vương vất trong không khí, thấp giọng lẩm bẩm:

“Là m.á.u của Quỷ Dục Hậu... Là độc, cũng không phải độc.”

Trong dược điển mà Bạch đại sư để lại từng nhắc đến Quỷ Dục Hậu, một sinh vật hiếm hoi sống dưới biển sâu. Hiện tại, trong tay Từ Thanh cũng có hai con, nhưng do chưa tìm được dược liệu phụ trợ, hắn vẫn chưa động đến.

Hắn biết rõ, m.á.u của Quỷ Dục Hậu nếu được chế biến đúng cách sẽ trở thành một loại thánh dược chữa thương. Nhưng nếu dùng phương pháp khác điều chế, giữa lưỡng cực âm dương, huyết khí tỏa ra có thể khiến đại đa số dị thú cảm thấy ghê tởm.

“Còn có đặc tính của Khải Minh Thảo…”

Thao Dang

Từ Thanh nhắm mắt, suy ngẫm một hồi, rồi lại mở mắt ra. Đôi con ngươi sâu thẳm như hồ nước đen, lạnh lẽo vô tận.

Trong dược điển của Bạch đại sư không ghi chép gì về việc hai loại dược liệu này kết hợp sẽ tạo ra phản ứng gì. Nhưng theo lý luận dược đạo, Khải Minh Thảo có thể khuếch đại cảm giác ghê tởm này lên gấp nhiều lần.

Cảm giác ghê tởm nhẹ có thể khiến dị thú tránh xa. Nhưng nếu đạt đến cực hạn, thì nó không chỉ là ghê tởm nữa, mà là ác cảm đến mức điên cuồng, trở thành sự phẫn nộ, hóa thành sát ý.

Vậy nên khi hai loại dược liệu này kết hợp, sẽ tạo thành một loại dược dịch đặc biệt.

Bản chất của nó là khiến người bị nhiễm phải hoàn toàn bị khí tức ấy xâm nhập, thấm sâu vào huyết nhục.

Do không phải độc dược, cũng không phát độc, thậm chí còn có tác dụng dưỡng sinh nhẹ, nên gần như không thể bị phát hiện. Nhưng muốn loại bỏ nó lại cực kỳ khó khăn, thời gian tồn tại trên cơ thể ít nhất cũng vài năm trở lên.

Mà tác dụng thực sự chính là hấp dẫn dị thú, khơi gợi trong chúng một ác cảm cực đoan.

Loading...