Quang Âm Chi Ngoại - Chương 165: Tổ tiên huyền bí (1).
Cập nhật lúc: 2025-02-12 23:06:54
Lượt xem: 8
Bầu trời đêm thăm thẳm, ánh trăng sáng trong, vài áng mây nhàn nhạt trôi qua.
Trước động phủ của Đệ Lục Phong, dưới ánh trăng lờ mờ, lão tổ của Kim Cang Tông đứng đó, bóng dáng mang theo chút u ám.
Trong sắc tối ấy, vẻ u sầu trên gương mặt lão ta dường như càng đậm thêm vài phần.
Thực ra, thứ khiến lão đau lòng không phải là số tài vật đã mất. Nguyên nhân thật sự khiến lão từng tức giận đến thổ huyết chính là vì sơn môn bị hủy hoại.
Còn những linh thạch kia? Bất quá chỉ là chút tài sản bày ra cho người ngoài nhìn thấy mà thôi.
Điều lão ta thực sự lo ngại, là kẻ thù sẽ nhân cơ hội này khi Thất Huyết Đồng ngày càng cường thịnh mà ra tay triệt hạ.
Lòng đầy nóng ruột, lão ngẩng đầu nhìn về phía động phủ trước mặt. Không gian nơi đó lặng ngắt, chẳng có bất kỳ hồi âm nào.
Mãi đến nửa nén hương sau, bên trong động phủ mới vang lên một tiếng thở dài nhàn nhạt.
“Du Linh Tử, đã lâu không gặp.”
Đạo hiệu của lão tổ Kim Cang Tông là Du Linh Tử. Nhưng nhiều năm qua, dù ở trong hay ngoài tông môn, mọi người đều tôn xưng lão ta là lão tổ, đến mức chính lão cũng đã lâu không còn nghe ai gọi tên đạo hiệu nữa.
Giờ đây khi nghe lại, trong ánh mắt Du Linh Tử hiện lên vài phần hoài niệm, khẽ thở dài:
“Đã lâu không gặp.”
Lời nói vừa vang vọng, cửa đá khép c.h.ặ.t của động phủ liền phát ra tiếng ầm ầm rồi từ từ nâng lên, để lộ một không gian đen thẳm bên trong.
Từ trong bóng tối ấy, một bóng người dần bước ra.
Bước chân của người này có chút kỳ quái, mỗi bước đều nghiêm chỉnh, cứng nhắc như tuân theo quy tắc nhất định.
Thao Dang
Khi hoàn toàn bước ra ngoài, ánh trăng chiếu xuống, hiện ra dáng hình của một lão giả mặc đạo bào màu xanh sẫm.
Mái tóc xám trắng phủ xuống một gương mặt nghiêm nghị, cứng nhắc như khắc bằng đá.
Lão dừng bước trước mặt Du Linh Tử. Gió núi thổi qua, làm vạt áo của lão giả khẽ tung lên, để lộ đôi chân không phải bằng m.á.u t.hịt mà được chế tạo từ vật liệu luyện khí, phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo giữa ánh trăng.
“Đã lâu không gặp, vậy hôm nay ngươi tới đây… là vì chuyện gì?” Lão giả áo xanh ngước nhìn bầu trời đêm, giọng nói nhàn nhạt.
Dù đứng ngang nhau, nhưng khí thế của lão lại khiến người ta cảm giác như Du Linh Tử thấp hơn một bậc.
Sắc mặt Du Linh Tử lộ ra chút cay đắng. Trầm mặc hồi lâu, lão ta vẫn kể lại chuyện về Từ Thanh.
“Gia môn gặp tai họa bất ngờ… Tên tiểu tặc đó trước khi rời đi không chỉ hung ác cướp sạch tài nguyên của tông ta, còn nhẫn tâm phóng hỏa, thiêu rụi toàn bộ Kim Cang Tông.”
“Nếu hắn chỉ là kẻ tầm thường thì cũng chẳng đáng để ta bận tâm. Nhưng sau khi bỏ ra khoản lớn để điều tra, ta phát hiện hắn đã bái nhập Thất Huyết Đồng, hơn nữa dường như đang dần đứng vững chân ở đó. Điều này khiến ta ngày đêm lo sợ, liên tục nhớ đến những ghi chép trong cổ tịch mà ta từng đọc qua.”
“Dựa theo kinh nghiệm từ vô số cổ tịch, ta phát hiện những kẻ như vậy thường mang đại khí vận không thể ngăn cản. Khi đó ta thật hồ đồ, không nên chỉ dẫn theo hai vị trưởng lão ra tay. Ta đáng lẽ phải dốc toàn lực cả tông môn, không tiếc bất cứ giá nào diệt sát hắn, hoặc ít nhất cũng phải hạ mình bồi tội, mang lễ vật xin hòa.”
“Nhưng tiếc thay, ta đã bỏ lỡ cơ hội. Theo phân tích của ta, nếu không thể trấn áp hắn trước khi hắn hoàn toàn trưởng thành… thì tương lai chắc chắn ta sẽ phải c.h.ế.t không toàn thây!”
“Ta có dự cảm mãnh liệt, nếu người này trỗi dậy, nhất định sẽ mang tới phong ba huyết vũ cho Thất Huyết Đồng, thậm chí khiến tông môn các ngươi lâm vào nguy cơ diệt tông. Cổ tịch đều viết như vậy. Đến lúc đó, chỉ cần một câu nói của hắn thôi, Kim Cang Tông của ta cũng sẽ thành tro bụi.”
Nói đến đây, Du Linh Tử cúi đầu, sắc mặt đầy cay đắng.
Lão giả áo xanh đứng trước mặt hắn, vẻ mặt dần trở nên kỳ quái. Nhìn Du Linh Tử hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.
“Du Linh Tử à, bao nhiêu năm trôi qua rồi, ngươi… ngươi vẫn còn mê tín như vậy sao? Một kẻ vô danh tiểu tốt, qua lời ngươi lại thành nhân vật mang đại khí vận, còn có thể gây họa huyết vũ cho Thất Huyết Đồng, thậm chí khiến tông môn diệt vong? Chỉ một câu nói đã diệt sạch Kim Cang Tông của ngươi? Ngươi cũng tưởng tượng ra được?”
“Ngươi không hiểu đâu, ta tin vào trực giác của mình…” Du Linh Tử lại thở dài.
Nhìn Du Linh Tử như vậy, lão giả áo xanh khẽ lắc đầu. Mặc dù không có giao tình sâu sắc, nhưng nhiều năm trước họ từng vài lần qua lại. Giờ đây trong lòng lão ít nhiều cũng chẳng mấy bận tâm.
“Hắn nhập vào phong nào?”
“Đệ Thất Phong… Dựa theo điều tra tốn kém của ta, hắn tên là Từ Thanh, đã gia nhập Bộ Hung Ty.” Du Linh Tử biết không thể giấu giếm, đành thấp giọng trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-165-to-tien-huyen-bi-1.html.]
“Bộ nào không quan trọng. Đệ tử ngoại sơn của tông ta, dù được nuôi như độc trùng, mặc cho tự tàn sát nhau như bầy sói con để sinh tồn, nhưng có vài quy tắc của tông môn là không thể phá vỡ…”
Nói đến đây, lão giả áo xanh thấy vẻ mặt Du Linh Tử tràn đầy u ám, khẽ thở dài.
“Thôi được, ta nhiều nhất chỉ có thể giúp ngươi gõ đầu hắn một phen, bắt hắn trả lại những gì đã lấy từ Kim Cang Tông. Nếu không đủ… thì bắt hắn đem toàn bộ đồ trên người ra mà đền.”
Nói xong, lão lấy ra một ngọc giản, truyền âm dặn dò vài câu, sau đó chỉ về phía lão tổ Kim Cang Tông.
“Xong rồi, ta đã sắp xếp ổn thỏa. Nhưng mà này, có thời gian thì lo tu hành cho tốt đi. Ngần ấy năm rồi mà vẫn dậm chân tại Trúc Cơ sơ kỳ, chẳng có tiến triển gì cả. Đừng có suốt ngày ôm mấy cuốn cổ tịch linh tinh kia nữa, lúc nào cũng thần thần bí bí. Cứ tiếp tục thế này, ta lo là ngươi sẽ sinh tâm ma đấy.”
Lão tổ Kim Cang Tông há miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi. Đây rõ ràng không phải kết quả lão mong muốn, nhưng thấy đối phương đã nói dứt khoát, lão chỉ có thể thầm thở dài, cuối cùng ôm quyền thi lễ.
---
Một đêm yên ắng.
Sáng sớm hôm sau, Từ Thanh mở mắt từ trong trạng thái tọa thiền, cúi đầu nhìn túi da bên cạnh.
Đây là vật Hoàng Nham tặng hắn tối qua, bên trong có ba món nguyên liệu dị thú: hai mảnh xương hình thoi và một chiếc lông vũ.
Cả ba vật đều lấp lóe ánh sáng đỏ, tựa hồ có cùng nguồn gốc, khí tức bất phàm, chỉ tiếc rằng chúng không liên quan đến cường độ phòng ngự, mà chủ yếu tăng cường pháp thuật và tốc độ.
“Không biết bán đi được bao nhiêu linh thạch.”
“Còn Bạch Đan của ta nữa, cũng đã tích lũy gần một nghìn viên rồi…”
Từ Thanh kiểm tra tài sản của mình một lượt, sau đó rời khỏi pháp chu, đến quán điểm tâm mà ngày nào hắn cũng ghé.
Chủ quán là một hán tử trung niên, không có tu vi gì, chỉ là một phàm nhân bình thường trong chủ thành. Gã có vẻ ngoài chất phác, trung thực. Nhìn thấy Từ Thanh, gã liền nở nụ cười hiền lành.
Gã có ấn tượng rất tốt về thiếu niên tuấn tú của Bộ Hung Ty này. Trên người đối phương không có vẻ hung lệ như những đệ tử khác của Thất Huyết Đồng, mà ngược lại rất lễ độ. Vì vậy, không cần Từ Thanh gọi món, chẳng mấy chốc, gã đã bưng lên vài cái bánh bao, một phần trứng hấp, còn tặng thêm một đĩa rau trộn.
Từ Thanh cảm ơn, ngồi xuống, cầm đũa lên, thong thả ăn.
Hiện tại, hắn đã quen với việc dùng đũa, đến khi ăn sạch sành sanh, hắn đặt một viên linh tệ lên bàn, rồi đứng dậy rời đi, tiến về Bộ Hung Ty.
Thủ tục điểm danh ở Bộ Hung Ty rất đơn giản, chỉ cần đặt lệnh bài thân phận lên thanh thạch trong đại viện của Huyền bộ là xong.
Đối với Từ Thanh, việc này đã quá quen thuộc. Điểm danh xong, hắn nhân cơ hội đang trong ca trực, bước dọc theo con phố dưới ánh nắng ban mai.
Dọc đường, hắn gặp không ít đệ tử Bộ Hung Ty, đa số đều chào hỏi hắn một cách khách khí.
Sau trận chiến với Dạ Cưu, danh tiếng của Từ Thanh trong Bộ Hung Ty đã có chút vang dội.
Lúc này, khi đang đi trên phố, hắn mua mấy quả lê, vừa ăn vừa tiến về hiệu thuốc.
Hắn dự định bán hết số Bạch Đan, rồi xem thử nếu bán cả đống nguyên liệu mà Hoàng Nham tặng hôm qua, liệu hắn còn thiếu bao nhiêu linh thạch nữa mới có thể đổi được chiếc đầu cá voi khổng lồ kia.
Không lâu sau, hiệu thuốc hiện ra trong tầm mắt của Từ Thanh. Vẫn là cửa tiệm mà hắn thường lui tới để mua bán dược thảo và đan dược, bên trong người ra kẻ vào vô cùng tấp nập.
Hắn là khách quen ở đây, vì vậy ngay khi vừa xuất hiện, chưởng quỹ đang bận rộn liền trông thấy, mắt sáng lên, bước ra khỏi quầy cười nói:
“Dạo này không thấy ngươi ghé qua, lần này là mua dược thảo hay bán đan dược?”
“Bán đan.”
Nghe vậy, chưởng quỹ càng trở nên niềm nở. lão chỉ quét mắt qua số đan dược mà Từ Thanh đưa ra, rồi lập tức thoải mái trả giá hai mươi viên linh thạch.
“Không kiểm tra sao?” Từ Thanh nhìn chưởng quỹ.
“Đan dược của ngươi, không cần kiểm tra.” Chưởng quỹ cười xua tay.
Từ Thanh gật đầu. Hắn có đủ tự tin rằng mỗi viên đan do hắn luyện ra đều có phẩm chất thượng đẳng. Sau khi ôm quyền thi lễ, hắn rời khỏi hiệu thuốc.
Ngay khi hắn vừa đi, chưởng quỹ liền lấy ra một ngọc giản, truyền âm cho đông gia (chủ tiệm), sau đó gọi một tiểu nhị đến, cẩn thận đặt đan dược của Từ Thanh vào một chiếc hộp, giao cho tiểu nhị lập tức chuyển đến Đệ Nhị Phong.
Tên tiểu nhị rất nhanh nhạy, biết rằng đông gia dường như rất xem trọng số đan dược này, nên ngay khi rời khỏi tiệm liền chạy như bay, còn tranh thủ đi đường tắt để nhanh chóng đến Đệ Nhị Phong.