Quang Âm Chi Ngoại - Chương 16: Tiểu hài (2).
Cập nhật lúc: 2025-01-18 23:47:06
Lượt xem: 22
Người này mặc trường sam khác biệt so với những kẻ nhặt rác, trên mặt có ba vệt râu, thân thể cũng phát ra linh năng d.a.o động. Y bước đến, nét mặt hờ hững, tùy tiện kéo khóe môi, lướt mắt nhìn qua Từ Thanh, sau đó quay sang Lôi đội.
"Người mới?"
"Quy củ đã rõ," Lôi đội chậm rãi đáp.
"Gọi là gì?" Ba Vệt Râu hỏi một cách lơ đễnh.
"Chỉ là một tiểu tử thôi, nào có cái tên, cứ gọi là Tiểu Hài đi." Lôi đội nhạt nhẽo nói.
"Vậy thì đi theo ta, Tiểu Hài, vận khí của ngươi không tệ. Trước ngươi đã có mấy người, ngày mai hẳn là có thể bắt đầu rồi."
Ba Vệt Râu ngáp một cái, xoay người bước về phía dãy nhà dài.
Từ Thanh liếc nhìn Lôi đội.
"Đi đi, ngày mai ta sẽ đến đón ngươi." Lôi đội nhìn Từ Thanh, trong mắt ánh lên chút kỳ vọng.
Từ Thanh trầm ngâm nhìn Lôi đội một lúc, gật đầu mà không nói gì, rồi bước theo sau Ba Vệt Râu.
Đến khi tới trước một căn phòng, Ba Vệt Râu giao vài câu với một kẻ nhặt rác ở gần đó, sau đó quay lưng rời đi.
Từ Thanh được sắp xếp vào bên trong căn phòng và được dặn dò rằng nếu không có sự cho phép thì tuyệt đối không được bước ra ngoài.
Khi bước vào phòng, Từ Thanh liền cảm nhận được bốn ánh mắt từ các vị trí khác nhau trong phòng đổ dồn về phía mình.
Đó là ba thiếu niên trạc tuổi hắn và một thanh niên, ba nam một nữ.
Hai thiếu niên trông có vẻ lớn hơn Từ Thanh vài tuổi, sau khi nhìn hắn một lượt thì chẳng mấy bận tâm.
Còn cô bé kia, tuổi nhỏ hơn Từ Thanh, co ro ở một góc phòng, trên mặt có một vết sẹo lớn.
Ánh mắt cô bé đầy cảnh giác, nhìn chăm chăm vào mọi thứ xung quanh, từ ba người vốn có trong phòng đến cả Từ Thanh vừa bước vào.
Thanh niên lớn tuổi nhất trong nhóm dường như vốn là một kẻ nhặt rác, giờ chỉ đổi nơi trú chân.
Nhìn thấy Từ Thanh, y khẽ nhếch môi, vẻ mặt đầy khinh thường, sau đó quay ánh mắt đầy xâm lược về phía cô bé ở góc phòng, l.i.ế.m môi một cách thèm khát.
Tuy nhiên, y rõ ràng cũng hiểu rằng bản thân chưa được chính thức thừa nhận quyền cư trú tại đây, nên không dám làm càn ngay lúc này.
Từ Thanh không để tâm đến họ, tìm một chỗ gần cửa, ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, lặng lẽ nhập định.
Thời gian trôi chậm rãi, có lẽ vì sự im lặng của Từ Thanh khiến bầu không khí thêm phần xa cách, nên dần dần, ngoài cô bé kia, ba người còn lại trong phòng cũng xem hắn như không tồn tại, bắt đầu trò chuyện với nhau.
Trong cuộc đối thoại, hai thiếu niên rõ ràng tỏ ra lấy lòng thanh niên kia.
Nội dung câu chuyện chủ yếu xoay quanh cuộc thú luyện sắp tới.
Từ cuộc nói chuyện của họ, Từ Thanh biết được rằng nơi này cứ sau một khoảng thời gian, khi đã tập hợp đủ số người mong muốn có được quyền cư trú, sẽ tổ chức một cuộc thú luyện.
Quy tắc thú luyện rất đơn giản.
Bởi vì chủ nhân của khu trại này đã thuần dưỡng rất nhiều dã thú biến dị, nên thú luyện để giành được tư cách cư trú chính là rút thăm công khai, sau đó giao đấu với dã thú đã rút trúng.
Hoặc là sống, hoặc là chết, đôi bên đều coi nhau là con mồi.
Người sống sót có thể mang đi chiến lợi phẩm và giành quyền cư trú.
Kẻ bại trận, mọi thứ thuộc về hắn sẽ trở thành thức ăn để nuôi dưỡng dã thú.
Và mỗi lần thú luyện đều được tổ chức tại đấu thú trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-16-tieu-hai-2.html.]
Đến lúc đó, những kẻ nhặt rác trong khu trại thường sẽ mua vé để đến xem màn m.á.u me này, và tìm kiếm khoái cảm từ cảnh tượng đó, trại chủ đồng thời mở sòng cá cược để kiếm lời.
Trong thế giới tàn khốc này, mạng người không đáng giá.
Thế nhưng, nếu không đủ tư cách tiến vào thành trì, cũng không thể vào khu trại nhặt rác, mà phải sống một mình nơi hoang dã, nguy cơ tử vong sẽ lớn hơn rất nhiều.
Tất nhiên, khu ổ chuột cũng là một lựa chọn, nhưng rõ ràng, những kẻ quyết định đặt chân vào khu trại nhặt rác đều có câu chuyện mà bản thân buộc phải đối mặt nơi này.
Từ Thanh vừa ngồi thiền vừa lắng nghe.
Thao Dang
Cho đến khi cuộc trò chuyện nhắc đến sự kiện nhiều ngày trước, thời điểm Thần Linh mở mắt, một thiếu niên bỗng lên tiếng:
“Ta nghe nói, ngươi là người sống sót trong thảm họa đó?”
Lời này vừa dứt, Từ Thanh từ từ mở mắt.
Hắn nhìn qua, chú ý thấy đối tượng mà thiếu niên kia nói chuyện không phải là mình, mà là cô bé đang ngồi trong góc.
Thân hình cô bé khẽ run lên, lặng lẽ gật đầu.
Ánh mắt Từ Thanh dừng lại trên thân ảnh nhỏ nhắn ấy.
Những người khác chỉ nghe kể, còn hắn thì đã trải qua tất cả. Vì vậy, hắn hiểu rõ, những kẻ có thể sống sót trong thảm họa và đến được nơi này, có lẽ không hề yếu đuối hay đơn giản như vẻ ngoài.
Tựa hồ cảm nhận được ánh nhìn của Từ Thanh, cô bé ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Từ Thanh khép mắt lại, tiếp tục nhập định. Hắn cần tranh thủ mọi thời gian để tu luyện, bởi đó là căn cơ giúp hắn sống tốt hơn trong thế giới này.
Cứ như vậy, một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, giữa tiếng ồn ào và huyên náo bên ngoài, cánh cửa gỗ của căn phòng chật chội bị một người bất ngờ đẩy mạnh từ bên ngoài.
Ánh mặt trời rọi vào, bao trùm thân hình của kẻ nhặt rác đứng ở cửa. Bóng hắn kéo dài vào trong phòng, phủ lên hình dáng nhỏ bé của cô bé trong góc, đồng thời một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Thu dọn đồ đạc, đi theo ta. Trò hay của các ngươi sắp bắt đầu rồi.”
“Cuối cùng cũng chờ được rồi.”
Trong phòng, gã thanh niên vốn là kẻ nhặt rác bật dậy đầu tiên, vừa đi tới vừa cười, chào hỏi người đứng ngoài cửa.
Hai thiếu niên cũng vội vàng bước theo sau. Từ Thanh là người thứ tư rời khỏi phòng, còn cô bé kia thì đi cuối cùng.
Kẻ nhặt rác đứng ở cửa dường như quen biết thanh niên kia, cười chửi vài câu rồi không để ý đến những người khác, dẫn thanh niên ấy đi về hướng đấu thú trường.
Càng tiến gần, tiếng ồn ào, la hét, hò reo càng dày đặc và vang dội.
Khi bọn họ bước vào đấu thú trường, âm thanh xung quanh bất chợt bùng nổ.
Trên những dãy ghế dài xung quanh đấu thú trường, đã có hơn trăm người ngồi, cả nam lẫn nữ, trông giống như một đám yêu ma đang tụ tập xem một trò vui.
Tiếng hò hét của họ rất lớn, khiến cô bé trong góc rõ ràng run rẩy. Hai thiếu niên thì mặt cắt không còn giọt máu.
Chỉ có thanh niên kia là trong mắt lộ rõ vẻ hưng phấn, nhìn chăm chăm vào khán đài.
Từ Thanh đứng đó, sắc mặt không có quá nhiều biến hóa, ánh mắt bắt đầu quan sát kỹ càng khu vực trong đấu thú trường.
"Phạm vi không quá lớn, không thích hợp cho việc kéo dài trận đấu, cũng không có chỗ ẩn nấp, khó mà né tránh."
"Xung quanh có những tấm ván gỗ cao ngất, không dễ để dẫn nguy hiểm về phía khán đài, nhưng lại tồn tại vài dấu vết của những cánh cửa, dường như là lối thông khác."
"Vậy nên... có thể kéo dài thời gian, mượn tiếng hò hét của đám nhặt rác để khiến dã thú hoảng loạn, tìm cơ hội ra tay. Nhưng cách này có khả năng khiến dã thú nổi điên. Nếu vậy, quyết chiến nhanh gọn là lựa chọn có lợi nhất."