Quang Âm Chi Ngoại - Chương 153: Bí mật có giá trị một trăm linh thạch (2).
Cập nhật lúc: 2025-02-09 23:22:43
Lượt xem: 7
Thực ra, manh mối mà lão già ở đường Bàn Tuyền cung cấp, Từ Thanh không thể hoàn toàn tin tưởng. Ở chủ thành của Thất Huyết Đồng, nơi lòng người hiểm ác khó lường, rất có khả năng đối phương cố tình đưa ra một tin tức chứa đầy cạm bẫy để mượn đao g.i.ế.t người.
Nhất là loại sản nghiệp như sòng bạc, nếu có thể mở cửa làm ăn trong chủ thành của Thất Huyết Đồng, ắt hẳn phải có thế lực chống lưng. Vì vậy, trên đường đến đây, sau khi suy ngẫm, Từ Thanh đã truyền âm cho đội trưởng, hứa hẹn chia một nửa lợi ích để đổi lấy việc đội trưởng ra mặt giải quyết khi cần thiết.
Dù có xảy ra tranh chấp hay không, linh thạch hắn vẫn sẽ giao ra.
Manh mối của tên tội phạm truy nã đầu tiên đã vô dụng, nên đội trưởng không xuất hiện. Giờ đây, manh mối thứ hai lại dẫn đến một đệ tử hạch tâm, Từ Thanh vốn nghĩ đội trưởng cũng sẽ không lộ diện.
Nhận ra nét ngạc nhiên trong mắt Từ Thanh, đội trưởng cắn "rắc" một miếng táo, sau đó chớp mắt nhìn hắn rồi quay sang gã thanh niên áo tím đang sa sầm nét mặt.
"Theo luật thứ ba của Bộ Hung Ty, trong quá trình chấp pháp, kẻ nào cản trở công vụ sẽ bị xử lý nghiêm khắc."
"Gã là tội phạm truy nã, chúng ta đang làm nhiệm vụ, đây là công vụ."
"Ngươi định ngăn cản sao?" Đội trưởng nheo mắt, nụ cười tươi rói nhưng lời nói lại lạnh lùng hướng về phía thanh niên áo tím.
Trong mắt Từ Thanh, rõ ràng đội trưởng chỉ mặc một bộ đạo bào xám, vậy mà lời lẽ mạnh mẽ cùng vẻ mặt khó coi của thanh niên áo tím lại khiến hắn cảm giác như hai người họ đã đổi vị trí cho nhau.
Điều này khiến hắn chấn động sâu sắc.
Thanh niên áo tím cũng thế. Sau khi nghe đội trưởng nói xong, hơi thở y khẽ gấp gáp, trong lòng suy tính thật nhanh.
Thực tế, bình thường y cũng được Tôn Đức Vượng biếu xén không ít. Hơn nữa, sòng bạc này cũng thuộc về sản nghiệp của y, vậy nên ban đầu y không thể để người khác đưa gã đi dễ dàng như vậy.
Nhưng vị đội trưởng đội sáu này… Thanh niên áo tím có chút kiêng kỵ.
Y biết đến đối phương, cũng từng nghe danh nhân vật này.
Trong ký ức, khoảng hai năm trước, đội trưởng này từng xảy ra mâu thuẫn với một đệ tử hạch tâm khác. Nhưng chẳng bao lâu sau… vị đệ tử hạch tâm kia đột nhiên mất tích.
Chuyện đó khiến y vô cùng cảnh giác. Đáng sợ hơn là sau đó, trên núi không hề có bất cứ cuộc điều tra nào, mọi thông tin đều bị phong tỏa, mà dưới núi dường như cũng chẳng mấy ai hay biết.
Phải biết rằng, sự mất tích của một đệ tử hạch tâm là chuyện động trời ở Thất Huyết Đồng. Ấy vậy mà lần đó… chuyện này lại chẳng đi đến đâu.
Do đó, sau một hồi trầm mặc, thanh niên áo tím hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì, phất tay áo bỏ đi.
Cảnh tượng đầy kịch tính ấy khiến trong lòng Từ Thanh dậy lên sóng lớn, khi nhìn về phía đội trưởng, vô số suy đoán nảy lên trong tâm trí hắn.
"Linh thạch của ta đâu?" Đội trưởng nhìn Từ Thanh, mỉm cười.
Thao Dang
Từ Thanh không nói lời dư thừa, lập tức lấy ra hai mươi viên linh thạch đưa cho y.
Cầm lấy linh thạch, đội trưởng lộ vẻ hài lòng, quét mắt nhìn theo bóng lưng thanh niên áo tím đang rời đi.
"Kẻ đó tên là Triệu Trung Hằng, chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi. Nếu không phải có tổ phụ y là trưởng lão của Đệ Thất Phong, e rằng y đã bị người ta xử lý từ lâu rồi, làm gì còn giữ được thân phận đệ tử hạch tâm?"
"Nhưng nghe nói lần này y bị tổ phụ sắp xếp cho xuống núi, giữ chức vụ trong Điều Độ Ty, trở thành một đầu mục, chắc là muốn để y rèn luyện một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-153-bi-mat-co-gia-tri-mot-tram-linh-thach-2.html.]
Đội trưởng vừa nói, vừa sải bước về phía trước. Từ Thanh im lặng, theo sát phía sau, cùng nhau hướng đến Bộ Hung Ty.
Trên đường đi, hắn không ít lần liếc nhìn đội trưởng, mãi đến khi sắp đến nơi, đội trưởng mới nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt có chút ngạc nhiên:
"Tiểu tử ngươi đúng là nhịn giỏi thật đấy. Sao đến giờ còn chưa hỏi ta tại sao ta lợi hại như vậy, tại sao có thể khiến đám hạch tâm phải lùi bước?"
"Tại sao?" Từ Thanh hỏi.
Đội trưởng nhìn hắn, cảm thấy hơi chán nản.
"Ngươi như vậy thật vô vị... Thôi được rồi, nể tình ngươi là đội viên của ta, ta nói cho mà nghe vậy. Hai năm trước, ta đắc tội với một hạch tâm, lúc đó còn định bỏ trốn khỏi Thất Huyết Đồng nữa. Nhưng ngươi đoán xem? Ha ha ha!"
"Tên hạch tâm đó xui xẻo, ra biển gặp tai nạn c.h.ế.t toi rồi. Sau khi tông môn điều tra, phát hiện đúng là tai nạn thật, chuyện cũng dần lắng xuống. Rồi chẳng biết tin đồn lan thế nào, đám hạch tâm trên núi bắt đầu cảm thấy ta rất thần bí."
"Thế nên, mỗi lần thấy ta, bọn họ đều tự giác tránh đi." Đội trưởng khoát tay, cười tủm tỉm nhìn Từ Thanh.
Từ Thanh gật đầu.
"Ngươi thật sự tin à?" Đội trưởng ngạc nhiên.
"Không tin." Từ Thanh lắc đầu.
"Vậy sao còn gật đầu…"
Từ Thanh im lặng.
Đội trưởng thở dài một hơi, dường như lại cảm thấy chán nản. Mãi đến khi cả hai từ xa nhìn thấy đại môn của Bộ Hung Ty, khuôn mặt y trong bóng tối trở nên mơ hồ. Y hạ giọng, thì thào nói:
"Sự thật là… ta đã tự tay tiễn gã đi. Đây là bí mật của ta, Từ Thanh, mà bí mật này… ừm, đáng giá một trăm linh thạch!"
Nói xong, hắn còn chớp mắt với Từ Thanh một cái.
Nhưng Từ Thanh lấy đâu ra một trăm linh thạch?
Đội trưởng lại thở dài, lẩm bẩm vài câu, rồi bắt Từ Thanh phải tự mình thừa nhận nợ y một trăm linh thạch, lúc này mới vươn vai, bước vào Huyền bộ của Bộ Hung Ty.
Từ Thanh xoa trán, nhìn theo bóng lưng đang khuất dần. Đối với món nợ linh thạch trời giáng này, hắn không hề thấy bất lực, ngược lại còn khẽ thở phào một hơi.
Từ nãy đến giờ, hắn không mở miệng hỏi là vì hắn mẫn cảm nhận ra trên người đội trưởng ẩn giấu một luồng sát cơ, lúc có lúc không. Hơn nữa, tuy bề ngoài tu vi của đội trưởng dường như vẫn chỉ là Ngưng Khí tầng chín hoặc mười như hắn từng phán đoán, nhưng lúc này, Từ Thanh mơ hồ cảm thấy đối phương còn có chỗ che giấu, thực lực chân chính e rằng còn mạnh hơn nhiều.
Mà sát cơ kia, đến khi hắn đồng ý nhận món nợ linh thạch, mới nhanh chóng tiêu tán.
Lúc này, tâm thần nhẹ nhõm, hắn ngoái đầu nhìn về phía đường Bàn Tuyền xa xa, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Rất nhanh, hắn thu lại suy nghĩ, bước vào Bộ Hung Ty, giao Tôn Đức Vượng cho bộ phận tiếp nhận, nhận lấy linh thạch treo thưởng.
Trước khi rời đi, hắn đưa một ít linh tệ cho sư huynh phụ trách thu nhận phạm nhân bị truy nã, khách khí hỏi thăm một chút về tin tức của Triệu Trung Hằng.
Vị sư huynh kia nhận linh tệ mà cười như không cười, rồi chậm rãi mở miệng…