Quang Âm Chi Ngoại - Chương 135: Người mới của Bộ Hung Ty (2).

Cập nhật lúc: 2025-02-09 01:38:48
Lượt xem: 7

Ngoài ra, cũng vì sự cảnh giác, Từ Thanh không hỏi thăm đội trưởng về người đã đưa lệnh bài cho mình.

Nếu đối phương muốn xuất hiện, tự nhiên sẽ xuất hiện, còn nếu không muốn, hắn cũng chẳng cưỡng cầu câu trả lời.

" Có lẽ không phải sự chiếu cố của Bạch đại sư." Từ Thanh hít sâu một hơi, khép mắt lại, bắt đầu tu luyện.

Một canh giờ sau, trời bên ngoài đã tối hẳn. Trong sự tĩnh lặng, Từ Thanh mở mắt, trong đáy mắt lóe lên vẻ do dự.

Hắn cảm nhận được tốc độ tu luyện của mình so với hôm qua đã giảm đi rất nhiều, đồng thời cũng hiểu rõ nguyên do.

Thao Dang

Nếu coi thân thể là một cái bình chứa, thì ngày hôm qua, phần lớn bình chứa đó vẫn còn trống, cho nên hắn có thể dễ dàng hấp thu linh năng từ bên ngoài. Nhưng hôm nay, bình chứa này đã đầy lên không ít, vậy nên nếu muốn tiếp tục tu luyện, hắn buộc phải nâng cao năng lực hấp thu để hút được linh năng từ bên ngoài vào.

"Trừ phi... ta không cần phí sức hấp thu mà linh năng vẫn có thể tự động tràn vào. Nhưng điều này đòi hỏi nồng độ linh năng trong môi trường phải cực kỳ đậm đặc."

Từ Thanh cúi đầu trầm tư, sau đó tay phải kết ấn, điểm một ngón tay về phía sàn pháp chu.

Lập tức, nơi ngón tay hắn chạm vào liền lóe sáng, từng tia sáng lan tỏa khắp pháp chu, tạo thành một trận pháp kỳ dị, tựa như đang vận chuyển.

Trận pháp này đang hoạt động, khiến linh năng từ bên ngoài dù chậm nhưng vẫn không ngừng chảy vào trong. Đây cũng chính là lý do vì sao tốc độ tu luyện trong pháp chu lại nhanh hơn so với bên ngoài.

Bởi vì trận pháp này mang tên ‘Tụ Linh’.

"Phải tăng cường năng lượng của pháp chu mới được..." Từ Thanh lẩm bẩm. Thông qua ngọc giản của pháp chu, hắn biết rằng để tăng cường con thuyền này, ngoài việc gia cố bằng vật liệu sinh học, còn có một yếu tố mấu chốt khác.

Chính là nguồn năng lượng.

Đây là trái tim của một chiếc pháp chu, quyết định toàn bộ khả năng vận hành, có thể không ngừng tăng cường, đồng thời cũng là bộ phận đắt đỏ nhất để thay thế.

Toàn bộ đệ tử của Thất Phong khi mới sở hữu pháp chu, nguồn năng lượng ban đầu chỉ là một trận pháp Tụ Linh đơn giản, có thể hấp thu linh năng từ bốn phương tám hướng rồi tích trữ lại làm nguồn năng lượng dự phòng.

Nếu cảm thấy năng lượng không đủ, các đệ tử có thể tự đặt linh thạch vào để tăng cường sức mạnh, giúp trận pháp vận hành mạnh hơn.

Ngoài ra, trái tim của một số dị thú cường đại cũng là vật liệu lý tưởng nhất cho nguồn năng lượng. Năng lượng càng mạnh thì uy lực của Tụ Linh Trận càng lớn, đồng thời tốc độ, phòng ngự và các tính năng khác của pháp chu cũng có thể được giải phóng tối đa.

Nếu nguồn năng lượng quá yếu, dù bên ngoài có được gia cố đến đâu thì cũng rất khó để phát huy hết tiềm năng.

Nghĩ đến đây, Từ Thanh cắn răng, lấy ra một trong mười viên linh thạch duy nhất của mình, đặt vào trận pháp.

Trong khoảnh khắc linh thạch biến mất, cả pháp chu chấn động dữ dội!

Ánh sáng từ trận pháp tỏa ra rực rỡ, khiến cả pháp chu dường như hóa thành một cơn lốc xoáy, mạnh mẽ hút lấy linh năng từ tám phương trời.

Từ Thanh lập tức ngồi xuống nhập định.

Lần này, tốc độ tu luyện của hắn đã nhanh hơn rõ rệt.

Mãi đến khi trời sáng, đôi mắt hắn đột nhiên mở ra, ánh sáng tím lóe lên trong đáy mắt.

"Hóa Hải Kinh, tầng thứ sáu!"

Từ Thanh hít sâu một hơi, cảm nhận linh hải trong cơ thể lúc này đã đạt đến sáu mươi trượng. Tuy thoạt nhìn chỉ nhiều hơn trước mười trượng, nhưng phạm vi mở rộng hoàn toàn, độ sâu cũng tăng lên đáng kể.

Vì vậy, xét về lượng, linh hải đã lớn hơn rất nhiều. Quan trọng hơn, chủng loại linh năng có thể biến hóa cũng phong phú hơn, uy lực theo đó tăng lên không ít.

"Nếu cứ tiếp tục thế này, thêm vài ngày nữa, Hóa Hải Kinh có thể đuổi kịp cảnh giới của Hải Sơn Quyết rồi."

Từ Thanh rất hài lòng với tốc độ này, chỉ có điều đáng tiếc là tiêu hao quá lớn.

Chỉ trong một đêm, một viên linh thạch đã hoàn toàn cạn kiệt.

Lúc này, trời bên ngoài đã sáng rõ. Từ Thanh chỉnh trang bản thân, rời khỏi pháp chu, hướng đến Bộ Hung Ty để bắt đầu ngày làm việc thứ hai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-135-nguoi-moi-cua-bo-hung-ty-2.html.]

Làm việc tại Bộ Hung Ty vừa là trách nhiệm, vừa có bổng lộc. Theo thông tin trên lệnh bài thân phận, mỗi tháng hắn nhận được ba nghìn điểm cống hiến.

Vì vậy, hắn rất nghiêm túc. Khi mặt trời vừa lên không lâu, hắn đã có mặt tại Bộ Hung Ty. Dọc đường đi đến Huyền bộ, hắn trông thấy đội trưởng và các đội viên của đội sáu.

Toàn bộ đội sáu có khoảng hai mươi người, nam có nữ có, tướng mạo khác nhau, nhưng ai nấy đều có tu vi bất phàm. Họ cũng trông thấy Từ Thanh, song đa phần vẫn giữ vẻ lãnh đạm, thậm chí còn có sự đề phòng lẫn nhau.

Từ Thanh vốn không giỏi giao thiệp, liền lặng lẽ đứng một bên, giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Không lâu sau, đội trưởng của đội sáu vừa nhai táo vừa lười nhác bước ra từ trong phòng.

"Nhiệm vụ hôm nay vẫn như cũ, tự mình ra ngoài truy lùng tàn dư của Dạ Cưu."

"Đừng cứ chăm chăm vào đám tội phạm truy nã. Dù tiền thưởng rất cao, nhưng Dạ Cưu mới là mục tiêu trọng yếu của chúng ta trong thời gian này. Nhớ kỹ, nếu tìm được manh mối, đừng đánh rắn động cỏ, trở về báo cáo với Bộ Hung Ty. Ở đây sẽ có người phụ trách xác minh thực hư và bày bố toàn cục."

"Giờ thì, bắt đầu làm việc!"

Đội trưởng nói xong, các đội viên của đội sáu lập tức tản đi. Lần này, y không dẫn theo Từ Thanh, mà chỉ đưa cho hắn một ngọc giản ghi lại danh sách tội phạm truy nã, để hắn tự hành động.

Từ Thanh không có ý kiến về sắp xếp này, nhanh chóng rời khỏi Bộ Hung Ty, vừa kiểm tra ngọc giản vừa tuần tra trong thành.

Hắn không rõ nên đi theo hướng nào, bèn học theo đội trưởng ngày hôm qua, đi lại trong khu vực cảng, vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ. Đồng thời, hắn tháo huy chương của Bộ Hung Ty xuống, phần lớn thời gian đều ẩn mình ở những nơi tối tăm, ít người để ý.

Từ chỗ ẩn nấp, hắn quan sát dòng người tất bật trên phố, nhìn những cửa hàng đông đúc, dần dần có thêm nhận thức sâu sắc hơn về sự phồn hoa của chủ thành.

Cho đến khi hắn trông thấy một quầy hàng bán kẹo hồ lô trên đường.

Ký ức về những khát khao thuở nhỏ chợt ùa về, hắn bước tới mua một xâu. Kiểm tra kỹ lưỡng, xác định không có vấn đề gì, hắn mới vừa ăn vừa tiếp tục di chuyển trong bóng tối.

Ngọc giản ghi danh sách tội phạm truy nã đã được hắn xem qua toàn bộ. Hắn cũng hiểu được vì sao đội trưởng lại nhắc nhở đội sáu không nên chỉ chăm chăm truy bắt đám tội phạm đó.

Thực sự là vì phần thưởng quá hậu hĩnh.

Kẻ có giá thấp nhất cũng được thưởng mười viên linh thạch, còn cao nhất lên đến hàng trăm viên.

Mãi đến khi mặt trời lên cao, trời đã xế trưa, Từ Thanh ăn rất chậm, trên tay vẫn còn một viên kẹo hồ lô chưa ăn hết.

Đúng lúc này, hắn đột ngột dừng chân, ánh mắt nhìn về phía đám đông phía trước.

Trong tầm mắt hắn, một nữ tử y phục giản dị nhưng khó che giấu được dáng người uyển chuyển, đang vô cùng thuần thục lặng lẽ lấy đi hai túi tiền từ những người đi ngang qua.

Tựa hồ rất tự tin vào thân thủ của mình, nữ tử có dung mạo và dáng vóc không tệ này sau khi bước ra khỏi đám đông liền lắc lắc túi da trong tay, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười đắc ý.

Chỉ là nụ cười ấy vừa xuất hiện thì ngay khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Từ Thanh nơi góc khuất phía xa, bỗng hơi cứng lại.

Thế nhưng rất nhanh, cô ta lập tức tỏ ra vẻ e thẹn, đỏ mặt cúi đầu, toan bước nhanh rời đi. Tuy vậy, ánh mắt thoáng liếc qua vẫn chú ý đến Từ Thanh đang tiến lại gần mình.

Cảm giác ấy khiến cô ta trở nên cảnh giác, nhưng vẫn không thể nhận ra hắn là ai. Tuy nhiên, bản năng cảm thấy nguy hiểm khiến cô ta gia tăng bước chân, thân hình lướt đi, định lẩn vào trong đám đông để tránh mặt.

Nhưng Từ Thanh đã nhận ra cô ta.

Chính là nữ tử này, kẻ vài đêm trước đã giá họa cho hắn, nhân cơ hội trốn thoát, khiến hắn ngay trong ngày đầu tiên đã phải động thủ g.i.ế.t người.

Đôi mắt Từ Thanh lạnh lẽo, hắn ăn nốt viên kẹo hồ lô cuối cùng trên tay. Ngay khi cắn miếng cuối, hắn nhẹ nhàng quăng cây que tre trong tay ra. Chỉ trong chớp mắt, cây que lao đi tựa một đạo điện quang, xé rách không khí, mang theo tiếng rít sắc bén, bay thẳng về phía nữ tử kia.

Tốc độ quá nhanh khiến cô ta biến sắc, căn bản không kịp né tránh. Thân thể còn chưa kịp lao vào dòng người, thì bàn chân phải đã bị que tre xuyên thấu. "Phập" một tiếng, cây tre cắm thẳng vào đất, kéo theo thân hình cô ta bị ghim c.h.ặ.t xuống mặt đất.

Tiếng hét thảm thiết lập tức vang lên từ miệng nữ tử, khuôn mặt trắng bệch, kèm theo tiếng kêu cứu yếu ớt, giống như một nữ tử yếu đuối bị ác bá bắt nạt. Cảnh tượng này khiến đám đông xung quanh hoảng hốt, nhanh chóng tản ra, tránh xa khỏi hiện trường.

Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lẽo của Từ Thanh vang lên, vừa đi tới vừa truyền vào tai nữ tử đang run rẩy toàn thân:

"Ngươi mà kêu thêm một tiếng nữa, ta sẽ xé nát miệng ngươi."

Khả năng học hỏi và mô phỏng của Từ Thanh, cũng giống như trí nhớ của hắn, đều cực kỳ đáng sợ...

Loading...