Quang Âm Chi Ngoại - Chương 130: Hóa điệp (2).

Cập nhật lúc: 2025-02-06 22:11:19
Lượt xem: 6

Nhìn vào bóng mình trong gương nước, Từ Thanh im lặng một hồi lâu, ánh mắt lóe lên vẻ quyết đoán. Hắn tháo bỏ bộ y phục của kẻ nhặt rác trên người, để lộ thân thể săn chắc, tỉ lệ hoàn mỹ được tôi luyện sau một thời gian tu hành Hải Sơn Quyết.

Hắn nâng tay trái, hướng về phía gương nước mà khẽ vẫy. Gương nước lập tức tan ra, hóa thành vô số hạt hơi nước tràn tới, bao phủ toàn thân hắn. Dòng nước ấy không ngừng tẩy rửa, kéo theo từng dòng nước đen bẩn thỉu trượt dài trên thân hình cao gầy của hắn, chảy xuống mặt sàn dưới chân.

Từ Thanh đứng yên lặng giữa dòng nước, không chút xao động. Đây là lần đầu tiên trong suốt bảy năm qua, hắn làm sạch thân thể triệt để đến vậy.

Hắn hiểu, môi trường của hắn đã thay đổi. Trong những ngày ở khu ổ chuột và trại nhặt rác, cơ thể đầy bùn đất của hắn không có gì khác biệt với những người xung quanh, khiến hắn chìm lẫn giữa đám đông.

Nhưng tại đây, nếu vẫn giữ bộ dạng dơ dáy ấy, hắn sẽ trở thành mục tiêu của vô số ánh mắt tò mò không cần thiết. Dù rằng bộ dạng của một kẻ nhặt rác có thể khiến người khác nghĩ rằng hắn nghèo khó, nhưng việc hắn sở hữu một pháp chu không phải bí mật. Những kẻ tinh ý chỉ cần nhìn qua là hiểu. Bởi vậy, nếu cố tình che giấu thì lại càng thừa thãi.

Nước tiếp tục tẩy sạch mọi bụi bẩn. Làn da trắng trẻo dần hiện ra trên cơ thể hắn, từ khuôn mặt cho đến mái tóc đều được làm sạch bóng.

Một lúc sau, khi vết bẩn cuối cùng tan biến, Từ Thanh mở mắt ra.

Ánh sáng mặt trời rọi qua khe hở của con thuyền nhỏ, chiếu lên mái tóc đen và khuôn mặt hắn. Ánh sáng như bị mê hoặc, lưu luyến chẳng muốn rời, nhẹ nhàng len lỏi khắp cơ thể hắn. Từ Thanh hơi không quen, lùi vài bước về lại vùng bóng tối.

Trong bóng tối, bóng dáng hắn nổi bật với mái tóc đen óng mượt thả thẳng.

Trông hắn chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, với cặp mày kiếm sắc nét, đôi mắt đen dài ẩn chứa sự sắc sảo, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mím lại, và gương mặt góc cạnh cứng cỏi. Thân hình cao gầy, như một chú đại bàng con sẵn sàng tung cánh giữa màn đêm.

Cô độc, lạnh lùng, nhưng lại toát lên khí chất áp đảo, vẻ kiêu ngạo tự nhiên hòa quyện cùng nét trẻ trung còn sót lại trên gương mặt thiếu niên, khiến hắn mang một sức hút mãnh liệt khó cưỡng.

Từ Thanh cúi nhìn đôi tay mình, lấy ra chiếc áo đạo bào màu xám mà môn phái cấp phát, cẩn thận mặc vào từng lớp.

Cuối cùng, hắn đi đôi giày của tông môn, khoác thêm đạo bào bên ngoài. Vung tay, hắn gọi ra những giọt nước, dùng chúng lau sạch vết m.á.u còn vương trong khoang thuyền từ đêm qua. Khi đã tẩy rửa mọi dấu vết, hắn bước ra khỏi thuyền nhỏ, để ánh sáng mặt trời chiếu rọi.

Toàn thân hắn tỏa ra một luồng sinh khí khó diễn tả, như viên ngọc quý được gột rửa bụi bẩn, phô bày vẻ rực rỡ lóa mắt.

Những vệ binh tuần tra trên bến cảng không khỏi ngoái nhìn.

Từ Thanh đứng trên thuyền, hơi nheo mắt, dường như muốn ngăn cách bản thân khỏi những ánh mắt bên ngoài. Ánh mặt trời chiếu trực tiếp lên làn da khiến hắn khó chịu, nhưng hắn biết đây là một thử thách mà hắn phải vượt qua.

Rất nhanh, Từ Thanh mở mắt, buộc bản thân thích nghi.

Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, quay người bước xuống thuyền nhỏ.

Hắn vung tay, thu chiếc thuyền gỗ nhỏ vào trong chiếc bình. Dưới ánh nhìn của những vệ binh tuần tra từ xa, hắn chậm rãi rời đi.

Hôm nay, hắn phải đến Bộ Hung Ty để trình diện.

Thao Dang

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-130-hoa-diep-2.html.]

Đồng thời, hắn cũng dự định ghé qua một cửa tiệm dược liệu tại cảng, mua vài loại thảo dược để luyện chế Bạch Đan và Độc Tán. Những viên đan dược trên người hắn hiện giờ đã cạn kiệt.

Buổi sáng tại cảng khẩu, khung cảnh náo nhiệt vô cùng.

Hơn trăm thương thuyền từ khắp các bến tàu ra vào không ngớt, cùng với đệ tử của Đệ Thất Phong qua lại khiến nơi đây nhộn nhịp vô cùng, dòng người lui tới đông đúc. Phần lớn các cửa tiệm cũng đã mở cửa, phố phường rộn ràng, người người bắt đầu một ngày bận rộn.

Sự xuất hiện của Từ Thanh thu hút không ít ánh mắt, nhưng đối với tu sĩ mà nói, dung mạo chẳng qua cũng chỉ là bề ngoài, vì vậy phần lớn chỉ liếc nhìn một cái rồi dời đi ánh mắt.

Từ Thanh dần dần cũng quen với điều này. Hắn bước trên đường phố, vẫn giữ thói quen men theo những góc khuất mà đi. Trên đoạn đường đến Bộ Hung Ty, hắn cũng chú ý đến những cửa tiệm mới mở trong bến cảng, ngoài các tiệm dược ra còn có một số xưởng luyện khí và cửa hàng khắc trận.

Dựa vào ngọc giản trên pháp chu, Từ Thanh biết rằng không phải mỗi đệ tử đều có thể tự mình luyện chế pháp chu. Đối với đại đa số, họ thường mang nguyên liệu cùng pháp chu đến nhờ các đệ tử Đệ Lục Phong mở tiệm luyện chế, hoặc đến các cửa hàng khắc trận do đệ tử Đệ Ngũ Phong điều hành để nhờ khắc trận.

Sau khi quan sát những cửa tiệm này một chút, hắn dò hỏi về vị trí của Bộ Hung Ty ở Đệ Thất Phong, sau đó sải bước đi tới.

Không lâu sau, một tòa kiến trúc đồ sộ liền hiện ra trước mắt hắn.

Cánh cổng lớn của tòa nhà này trông không khác gì phủ thành chủ mà hắn từng thấy, nhưng bên trong lại rộng lớn hơn rất nhiều. Hàng chục tòa lầu nhỏ san sát mọc lên, từng đợt uy áp từ bên trong tràn ra, trấn áp bốn phương.

Đặc biệt là màu sắc u ám bao trùm toàn bộ tòa nhà, cùng với hai bức tượng đá hung tợn trước cổng, một hình dạng nửa người nửa thú, trông như La Sát, vô cùng dữ tợn, khiến người ta sởn gai ốc khi nhìn vào.

Trước cổng cực kỳ vắng vẻ, người qua đường đều cố ý đi vòng từ xa, không dám tới gần.

Lúc này, trước cửa có hai tu sĩ trẻ tuổi khoác đạo bào xám, một nam một nữ, chừng hai mươi tuổi, dung mạo bình thường. Cả hai đều uể oải dựa vào trụ cổng, ngáp dài, như thể chưa ngủ đủ. Nhưng ngay khoảnh khắc Từ Thanh bước tới, ánh mắt hai người bỗng sắc bén hẳn, giống như tia chớp quét về phía hắn.

Sắc mặt Từ Thanh bình thản, dưới ánh mắt của hai người, hắn không tiến lại quá gần mà dừng bước trước cổng, ôm quyền thi lễ.

"Đệ Thất Phong đệ tử, Từ Thanh, phụng mệnh nhậm chức, đến đây báo danh."

"Người mới?"

Ánh mắt nam tu sĩ lóe lên tia thâm trầm, đảo mắt quan sát Từ Thanh từ trên xuống dưới. Nhưng rất nhanh, ánh mắt y hơi co lại, dường như cảm nhận được d.a.o động không tầm thường trên người đối phương. Y vừa định mở miệng nói thì nữ tu sĩ bên cạnh đã nhanh tay đẩy y sang một bên, vội vã bước lên trước, nở nụ cười mềm mại nhìn Từ Thanh.

"Tiểu sư đệ, không biết ngươi đến đây có chuyện gì?"

"Người ta đã nói là đến báo danh, ngươi còn hỏi làm gì?" Nam tu sĩ cười như không cười.

Nhưng nữ tu sĩ kia làm như chẳng nghe thấy, vẫn tiếp tục nhìn Từ Thanh.

Từ Thanh theo bản năng lùi về sau mấy bước. Hắn không thích quá gần gũi với người khác, đồng thời cũng quen quan sát đối phương. Lúc này, ánh mắt hắn vô thức lướt qua cổ của hai người tu sĩ kia, nhìn thêm vài lần.

Loading...