Quang Âm Chi Ngoại - Chương 122: Lấy thuyền làm sinh kế (2).

Cập nhật lúc: 2025-02-06 22:11:05
Lượt xem: 13

"Chỉ cần là đệ tử của Thất Huyết Đồng, dựa vào công pháp môn phái đột phá đến Trúc Cơ, liền có tư cách lên núi. Hơn thế, còn có quyền tham gia phân phối lợi nhuận của Thất Huyết Đồng."

"Lợi nhuận hàng tháng của Thất Huyết Đồng được công khai, đến từ phí cư trú của mọi người, giao dịch tài nguyên tu hành, cùng với thu nhập từ cảng khẩu. Trung bình mỗi ngày có khoảng năm trăm triệu linh tệ chảy vào, quy đổi thành linh thạch là năm mươi vạn, một tháng xấp xỉ mười lăm triệu linh thạch."

"Khoản thu này, dựa theo quyền lợi tương ứng với tu vi, sau khi trích một phần để duy trì chi tiêu hằng ngày của tông môn, phần còn lại sẽ được phân chia cho tất cả đệ tử đạt Trúc Cơ trở lên."

"Tu vi càng cao, phần lợi nhuận nhận được càng lớn. Đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ mỗi tháng nhận khoảng năm nghìn linh thạch, còn nếu đạt đến Kết Đan, ít nhất cũng được vài vạn linh thạch một tháng."

"Đây chính là lý do ta nói Thất Huyết Đồng giống như một sản nghiệp. Những ai đột phá lên Trúc Cơ đều xem như đã góp vốn vào sản nghiệp này. Chỉ cần Thất Huyết Đồng còn tồn tại một ngày, lợi nhuận sẽ vẫn không ngừng chảy vào!"

"Vậy nên, nếu có kẻ ngoại lai muốn cướp đoạt tài sản của ngươi, ngươi sẽ khoanh tay đứng nhìn, để quyền lợi của mình bị cướp mất sao?"

Lời của tu sĩ trung niên mặt tròn vang vọng, ánh mắt Từ Thanh sâu thẳm. Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ về Thất Huyết Đồng.

Sự gắn kết trong loạn thế… có lẽ, thật sự như đối phương nói, lợi ích chính là sợi dây có thể trói buộc tất cả.

Lý Tử Mai cũng trầm mặc, không lên tiếng nữa.

Tu sĩ trung niên mặt tròn khẽ cười. Y từng tiếp nhận không ít đệ tử mới nhập môn, lời vừa rồi cũng đã nói qua vô số lần. Trong thời loạn, quy luật bất biến chính là lợi ích. Y giơ tay chỉ xuống núi.

"Giờ ta sẽ nói cho các ngươi về sự phồn hoa của Thất Huyết Đồng. Nhìn xem, đó chính là cảng khẩu lớn nhất toàn Nam Hoàng Châu. Thuyền bè qua lại tấp nập không dứt. Bất kể thế lực nào từ bên ngoài muốn vận chuyển hàng hóa, hay đệ tử các phong khác của tông môn muốn ra biển làm nhiệm vụ, hầu hết đều phải đi qua đây. Mà khu cảng này, chính là do Đệ Thất Phong chúng ta nắm giữ."

"Vậy nên, thuyền… chính là yếu tố cốt lõi trong con đường tu hành của đệ tử Đệ Thất Phong. Chúng ta gọi chúng là 'pháp chu' (*)."

(*) Chu: là loại thuyền nhỏ, thường là thuyền đơn sơ hoặc truyền thống, không có động cơ – Nguồn: sưu tầm.

Từ Thanh nhìn theo hướng tay chỉ của y. Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, từ vị trí trên núi có thể thấy rõ khu cảng khẩu của tòa chủ thành phía dưới.

Dọc theo bờ biển là những cảng vịnh hình móng ngựa được đào xẻ, mỗi nơi đều rộng lớn, có thể chứa vô số thuyền bè. Tổng cộng có đến hơn trăm cảng như vậy, nối dài thành một mảng mênh mông.

Màu sắc của cảng cũng khác biệt. Một nửa mang sắc trắng, phần lớn tàu thuyền ra vào đều là thuyền buôn cỡ lớn. Một nửa còn lại lại mang sắc tím, bên trong neo đậu vô số thuyền nhỏ san sát.

Từng tòa tháp đèn sừng sững, các cánh cổng chắn nước được lắp đặt ngay trong mỗi cảng vịnh.

"Khu vực màu trắng là cảng giao thương bên ngoài, còn khu vực màu tím chính là nơi cư trú của đệ tử Đệ Thất Phong."

"Những chiếc thuyền trong đó, chính là ‘pháp chu’ mà ta vừa nhắc tới!" Tu sĩ trung niên mặt tròn bình thản nói tiếp.

Thao Dang

"Pháp chu của Đệ Thất Phong ta nổi danh khắp Nam Hoàng Châu, cũng chính là cốt lõi và linh hồn trong con đường tu hành của đệ tử Đệ Thất Phong."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-122-lay-thuyen-lam-sinh-ke-2.html.]

“Nó vừa là động phủ của ngươi, vừa là tọa kỵ, cũng là bạn đồng hành trong chiến đấu và là vật thiết yếu để thu thập tài nguyên. Các ngươi hoàn toàn có thể xem pháp chu như một… pháp bảo!”

Lời nói của tu sĩ trung niên mặt tròn khiến đôi mắt của Lý Tử Mai và Từ Tiểu Huệ trợn tròn, hiển nhiên đã nghe nói về sự tồn tại của pháp bảo. Chu Thanh Bằng cũng ánh lên vẻ mong chờ, mang theo khát vọng mãnh liệt.

Từ Thanh cũng không ngoại lệ, trong lòng dậy lên sóng lớn. Hắn rất rõ giá trị cũng như sự quý hiếm của pháp bảo, nên không khỏi một lần nữa nhìn về khu vực tím của cảng. Chỉ là, nơi đó có vô số thuyền bè san sát, dường như mâu thuẫn với sự hiếm có của pháp bảo trong ấn tượng của hắn.

“Đương nhiên, nó không phải pháp bảo theo nghĩa thực sự, nhưng pháp chu của Đệ Thất Phong ta có khả năng trưởng thành. Khi tu vi các ngươi ngày một tăng tiến, không ngừng luyện chế và nâng cấp, thì một ngày nào đó, nó hoàn toàn có thể trở thành một pháp bảo thực sự.”

“Vậy nên, sở hữu một pháp chu cho riêng mình là khát vọng lớn nhất của mỗi tân đệ tử khi bước vào Đệ Thất Phong.”

“Có điều, pháp chu cơ bản nhất cũng cần phải đổi lấy, với giá mười vạn điểm cống hiến, tương đương một trăm linh thạch.”

“Hơn nữa, chỉ có đệ tử sở hữu pháp chu mới có tư cách được phân công làm việc và tu luyện trong cảng.”

“Còn những kẻ không có pháp chu, chỉ có thể tự mình tìm cách kiếm linh thạch, thời hạn ba năm. Nếu trong vòng ba năm vẫn không tích lũy đủ điểm cống hiến để đổi lấy pháp chu, thì sẽ bị phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi Đệ Thất Phong.”

“Bởi vì, công pháp của Đệ Thất Phong ta có liên quan đến biển cả, phối hợp với pháp chu tu luyện, mượn trận tụ linh bên trong, có thể đạt hiệu quả gấp bội. Đúng rồi, công pháp thì miễn phí, chỉ cần trở thành đệ tử là có thể nhận được.”

Nghe lời nói của tu sĩ trung niên mặt tròn, trong lòng Từ Thanh dậy lên từng cơn sóng lớn. Hắn bị pháp chu đặc biệt của Đệ Thất Phong hấp dẫn, đồng thời cũng dần hiểu hơn về nơi này.

Pháp chu chính là vật quan trọng nhất đối với đệ tử Đệ Thất Phong.

Những người sở hữu pháp chu sẽ được phân công nhiệm vụ, có tư cách sinh sống trong khu vực tím của cảng, đúng như lời tu sĩ trung niên mặt tròn đã nói, pháp chu chính là động phủ. Chỉ là, việc cư trú ở đó có lẽ cũng cần tiêu hao điểm cống hiến.

Còn những kẻ không có pháp chu, chỉ có thể lăn lộn trên bờ, làm các công việc tạp dịch để kiếm điểm cống hiến, vất vả tu hành.

Hơn nữa, vì những ngọn phong khác, thậm chí cả Nam Hoàng Châu, muốn ra biển phần lớn đều phải đi qua đây, nên rất nhiều lúc họ cần thuê pháp chu của đệ tử Đệ Thất Phong, đây cũng là một phương thức kiếm điểm cống hiến.

Cả Đệ Thất Phong, phần lớn đệ tử đều sống theo cách này, tất cả đều đang nỗ lực sinh tồn, khao khát đột phá Trúc Cơ, giành được tư cách tham gia vào lợi ích phân phối của Thất Huyết Đồng.

“Vậy nên, pháp chu và tu vi chính là chìa khóa để tồn tại ở Đệ Thất Phong trước khi bước vào Trúc Cơ.”

“Nhất định phải sớm đổi lấy một chiếc pháp chu!” Trong mắt Từ Thanh ánh lên vẻ kiên định, trong lòng dâng lên cảm giác cấp bách.

Cứ thế, dưới sự dẫn dắt của tu sĩ trung niên mặt tròn, Từ Thanh và những người khác tiếp tục tiến lên, cho đến khi đến lưng chừng núi.

Nơi này là khu vực mở khóa toàn bộ quyền hạn của lệnh bài thân phận cho tân đệ tử, đồng thời cũng là nơi phát áo đạo bào cùng công pháp.

Đạo bào chỉ có một loại, chính là đạo bào màu xám.

Áo xám là trang phục cơ bản của đệ tử tất cả các phong trong Thất Huyết Đồng, chỉ cần mở khóa lệnh bài thân phận, đều có thể nhận miễn phí.

Loading...