Quang Âm Chi Ngoại - Chương 105: Nhân và Quả (1).

Cập nhật lúc: 2025-02-05 10:07:15
Lượt xem: 9

Khi gã tu sĩ trung niên kia thảm tử, tiếng kêu gào thê lương vang vọng khắp nơi, lão tổ Kim Cang Tông, kẻ vẫn đang truy tìm tung tích của Từ Thanh trong thành, bỗng chốc ngẩng đầu.

Với tư cách là một tu sĩ Trúc Cơ, năm giác quan của lão vô cùng nhạy bén. Giờ đây, khi nghe thấy âm thanh thê thảm vọng đến từ nơi xa, sắc mặt lão lập tức trầm xuống. Lão nhún mình một cái, lập tức phi thân lên không, bước trên không trung mà lao nhanh về phía phát ra tiếng động.

Dù dị thú lẩn khuất xung quanh, nhưng lão thân là cường giả Trúc Cơ, chỉ cần không chạm trán những tồn tại quỷ dị hoặc một bầy dị thú đông đảo, lão chẳng việc gì phải e ngại.

Dị chất trong không khí tuy dày đặc, nhưng với tu vi của lão, nếu thời gian lưu lại cấm khu không vượt quá một tháng, thì ảnh hưởng cũng không quá nghiêm trọng.

Vậy nên, sau khi xác định phương hướng, lão tổ Kim Cang Tông liền cất giọng gầm vang, vận chuyển linh năng để khuếch đại âm thanh, khiến tiếng nói của lão vang xa hơn.

"Giữ chân tiểu tử đó lại cho ta!"

Lời vừa dứt, bóng lão trên không trung đột ngột tăng tốc, từ xa nhìn lại tựa một vệt lưu tinh (sao băng) xé tan màn đêm, gào thét lao đi.

Cùng lúc đó, ở chiến trường trước đó, một tên trưởng lão của Kim Cang Tông cũng đang giao chiến với Từ Thanh. Nhưng ngay khi Từ Thanh áp sát, y lập tức biến sắc, không chút do dự thối lui.

Y đã nghe thấy tiếng gầm của lão tổ, nhưng y không muốn c.h.ế.t vô ích ở đây.

Cho dù sau này bị lão tổ trách phạt, y cũng cam lòng. Bởi vì sát khí của Từ Thanh quá nặng, ra tay cực kỳ tàn độc, mà ánh mắt của kẻ đó lại chứa đựng sát cơ lạnh lẽo đến rợn người, khiến y không dám mạo hiểm.

Thế nên y rút lui cực nhanh, thậm chí không chần chừ mà kích hoạt phù bảo phi hành, trong chớp mắt đã lùi ra xa mấy trăm trượng.

Ánh mắt Từ Thanh khẽ nheo lại.

Hắn cũng nghe thấy tiếng gầm của lão tổ Kim Cang Tông từ xa vọng lại, nhưng không hề chậm lại, mà lập tức lao lên đuổi theo. Trên đường, hắn nhặt lại thanh sắt của mình, định sử dụng phi hành phù để truy kích.

Nhưng ngay giây tiếp theo, sắc mặt hắn bỗng đại biến.

Hô hấp hắn như khựng lại trong khoảnh khắc, không chút do dự quay người, lao đi theo hướng ngược lại với tốc độ tối đa.

Cùng lúc đó, trên không trung, tên trưởng lão Kim Cang Tông đang phi hành bỗng cảm thấy lạnh toát sống lưng.

Một luồng hàn khí rét buốt ập tới, khiến sắc mặt y lập tức tái nhợt. Đôi mắt y co rút dữ dội, bởi y đã nhìn thấy một bóng hình khổng lồ đang xuất hiện ngay bên cạnh mình!

Đó là một thân ảnh to lớn, nhưng khuôn mặt lại hoàn toàn trống trơn, không có bất kỳ ngũ quan nào. Chỉ có mái tóc dài đen nhánh tung bay, tựa như một nữ tử.

Nhưng phía dưới khuôn mặt vô diện đó, thân thể cô ta lại khổng lồ vô cùng, khoác lên mình một bộ áo trắng tinh khiết.

Lúc này, trên bộ áo trắng ấy, vô số gương mặt người chợt hiện lên, chồng chất lên nhau, chen chúc đến rợn người.

Từng tiếng khóc ai oán vang vọng khắp trời đất, lan rộng ra bốn phương tám hướng. Một cỗ khí tức quỷ dị vô biên tràn ngập, thậm chí cả ánh trăng trên bầu trời cũng bị nhuộm thành một màu đỏ máu!

Từ xa nhìn lại, thân ảnh tên trưởng lão Kim Cang Tông nhỏ bé đến mức đáng thương trước cái bóng khổng lồ ấy, như một con kiến hôi chẳng đáng nhắc đến.

Dưới ánh mắt chi chít của những gương mặt trên bộ áo trắng kia, thân thể tên trưởng lão Kim Cang Tông không ngừng run rẩy dữ dội.

Sắc mặt y thay đổi, bỗng dưng cũng khóc nấc lên theo.

Thế nhưng trong đôi mắt đẫm lệ ấy, lại không hề có chút bi thương, mà chỉ tràn đầy nỗi sợ hãi đến cực hạn.

Y không thể khống chế được tiếng khóc của chính mình!

Tiếng khóc đó hòa quyện với âm thanh từ vô số gương mặt trên thân thể nữ nhân mặc áo trắng vô diện, dần dần không thể phân biệt được đâu là ai.

Luồng khí trắng từ thất khiếu của vị trưởng lão cuồn cuộn trào ra, nhanh chóng bị nữ nhân vô diện hút lấy.

Thao Dang

Ngay khoảnh khắc ấy…

Thân thể của tên trưởng lão Kim Cang Tông lập tức khô quắt lại thành một cỗ xác khô, sinh khí tiêu tán, rơi mạnh xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-105-nhan-va-qua-1.html.]

Trên thân áo trắng của nữ nhân vô diện, bỗng nhiên xuất hiện thêm một gương mặt mới, đúng là gương mặt của tên trưởng lão ấy.

Gương mặt không chút biểu cảm, in trên chiếc áo, phát ra tiếng khóc đầy oán hận...

Cảnh tượng kinh hoàng này không chỉ rơi vào tầm mắt của Từ Thanh mà còn khiến lão tổ Kim Cang Tông vừa đuổi tới giật mình chấn động.

Từ Thanh hít sâu một hơi, áp chế cơn chấn động trong lòng, tăng tốc lao nhanh vào sâu trong thành.

Hắn có thể rời đi, nhưng lão tổ Kim Cang Tông ở phía xa lại cứng đờ cả người, không dám nhúc nhích.

Bởi vì nữ nhân vô diện mặc áo trắng kia đang từng bước tiến về phía lão.

Lão tổ Kim Cang Tông hiểu rất rõ, đối diện với loại tồn tại quỷ dị như thế này, tuyệt đối không thể di chuyển gấp gáp. Nếu làm vậy, kết cục của lão e rằng chẳng khác gì tên trưởng lão kia.

Giữa nỗi sợ hãi và bất an, lão chỉ biết đứng bất động, mặc cho nữ nhân vô diện lướt qua bên cạnh rồi dần đi xa.

Chỉ đến khi bóng dáng đó khuất dần, lão tổ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dâng lên một nghi hoặc khó hiểu.

“Hai lần chạm mặt cái thứ quái dị này... Sao ta cứ có cảm giác nó đang giúp tên tiểu tử kia vậy nhỉ?”

“Thật tà môn!” Lão nghiến răng, ánh mắt hung hăng nhìn theo hướng Từ Thanh vừa biến mất, ý nghĩ phải trừ khử đối phương càng trở nên mãnh liệt.

Ngay lập tức, lão ta lao mình đuổi theo.

Trong màn đêm tăm tối, tiếng gào thét vang vọng khắp các ngõ ngách của thành trì. Tiếng nhai nuốt, tiếng khóc than, và cả những tràng cười lạnh lẽo lan tràn khắp nơi, khiến không khí càng thêm quỷ dị.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, từng bức tường đổ nát như hóa thành những yêu ma, làm cho thành trì vốn hoang phế trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Dù đã quen với những tiếng gào rú và sự quái dị nơi đây, Từ Thanh vẫn không khỏi tái mặt. Hắn có cảm giác như vô số ánh mắt mang theo ác ý đang chằm chằm nhìn mình.

Những ánh mắt ấy hóa thành luồng khí lạnh băng, không ngừng xâm nhập vào cơ thể hắn.

Khi cảm giác băng giá ngày càng lan rộng, Từ Thanh chạy ngang qua nơi từng săn con kền kền lớn.

Ánh mắt hắn quét qua, đột nhiên co rút lại.

Phía trước, bên cạnh chiếc xe ngựa mục nát chìm trong bùn, con búp bê đỏ vốn treo trên càng xe giờ đã đổi chỗ.

Nó không còn treo lủng lẳng mà lại đặt ngay trên thùng xe, quay lưng về phía hắn, không thấy rõ gương mặt.

Cảm giác lạnh buốt dâng lên tận đỉnh đầu, Từ Thanh lập tức tăng tốc rời khỏi nơi đó.

Không lâu sau, lão tổ Kim Cang Tông cũng đuổi tới nơi.

Ánh mắt lão ta cảnh giác quét qua xung quanh, rồi dừng lại trên chiếc xe ngựa.

Ở đó, con búp bê đỏ đang ngồi thẳng trên thùng xe, chính diện đối mặt với lão.

Đôi mắt búp bê khảm đá mờ đục, toàn thân nhuốm màu đỏ ướt át quái dị, nhìn chằm chằm vào lão tổ với vẻ âm u lạnh lẽo.

Lão tổ Kim Cang Tông không khỏi rùng mình, đồng tử co lại, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh.

Bước chân của lão lập tức chậm dần, cẩn thận từng bước rời khỏi khu vực này.

Chỉ khi ra khỏi phạm vi nguy hiểm, lão mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục tăng tốc.

Tuy nhiên, lần này lão không còn dám tiến sát hay mạnh tay truy kích.

Lão đã nhận ra sự tà môn của thiếu niên này, và biết rằng đối phương có khả năng khiến dị chất trở nên nồng đậm ngay tức khắc.

Lão tổ quyết định giữ khoảng cách, chờ đến khi trời sáng rồi mới ra tay trừ khử.

Loading...