Quân Nhân Xuất Ngũ Sủng Thê Như Mạng - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-04-12 16:02:25
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc đầu anh ta còn hơi sợ, đến sau thấy quần phân đạm rất được ưa chuộng thì hận không thể sinh ra thêm mấy chục, mấy trăm cái.

 

"Bên ngoài bắt đầu cơ đầu cơ tích trữ nghiêm lắm, anh thật sự muốn vào tù à?" Hứa Thịnh Kiệt cầm nước tạt lên mặt, vẩy vẩy tay định đi uống một ngụm nước.

 

Trời nóng, khát khô cả cổ họng.

 

"Anh Hứa, anh Hứa, anh Kiệt!" Hồng Tam Nhi không cam lòng đuổi theo một đường, người anh em của mình từ nhỏ đã có bản lĩnh, là người có chính kiến. Mới về được bao lâu mà đã có thể kiếm được tám mươi đồng, đó là tiền lương hai tháng của anh ta.

 

"Trước đây anh không phải như vậy, sao đột nhiên lại do dự rồi. Bên ngoài thật sự có không ít người làm ăn phi pháp, ví dụ như chợ đen, chợ đen cũng có không ít người!" Anh ta không có bản lĩnh gì khác nhưng bạn bè nhiều, đường đi nước bước nhiều cũng thích nghe ngóng: "Cháu họ của Trần Dũng còn lên chợ đen mua đồ đấy."

 

"Anh biết cũng nhiều nhỉ." Hứa Thịnh Kiệt bị người này chọc cười.

 

"Đương nhiên rồi, cho nên chúng ta sợ gì, nói thế nào thì chúng ta cũng cẩn thận không dễ bị phát hiện đâu."

 

Hứa Thịnh Kiệt lắc đầu, vỗ vai người anh em, giọng nghiêm túc nói: "Anh chưa kết hôn lập gia đình nên không hiểu những điều này, gánh nặng trên vai càng nặng thì càng phải cẩn thận."

 

Hồng Tam Nhi nhìn bóng lưng Hứa Thịnh Kiệt rời đi, đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc: "Này, anh thèm thuồng ai thế? Thật là! Không phải chỉ là cưới vợ thôi sao, tôi... tôi ngày mai cũng đi tìm một người!"

 

...

 

Từ khi kết hôn, chủ đề nói chuyện của mọi người cũng khác rồi.

 

Buổi trưa ở căng tin, mọi người lấy thức ăn rồi cùng nhau ăn, Hồng Tam Nhi phát hiện Hứa Thịnh Kiệt bắt đầu bị mấy người bạn công nhân đã kết hôn vây quanh nói chuyện. Chủ đề đó, anh ta không chen vào được một câu.

 

"Vợ tôi ở nhà máy phát cho cái cốc tráng men, cô ấy thấy cốc của tôi dùng lâu rồi nên đưa cái mới cho tôi." Công nhân họ Lưu ôm một cái cốc tráng men có in hình đồng chí Lôi Phong trên đó uống nước, vẻ mặt đắc ý.

 

Anh ta kết hôn nửa năm trước, vợ là công nhân chải bông của nhà máy một.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-nhan-xuat-ngu-sung-the-nhu-mang/chuong-90.html.]

 

"Vợ tôi ngày nào cũng hỏi tôi, sáng ra đi làm phải nói một câu sớm về nhé, tối về nhà phải hỏi một câu hôm nay thế nào?"

 

"Đúng thế, sáng phải nói một câu mấy giờ về nhà."

 

Hứa Thịnh Kiệt ngồi bên cạnh ăn cơm một cách ngon lành, nghe thấy vậy, không ngờ công nhân họ Lưu đột nhiên hỏi anh một câu.

 

"Tiểu Hứa, cậu mới kết hôn nửa tháng phải không? Cảm giác thế nào, lập gia đình cưới vợ có khác không?"

 

"Tất nhiên là khác rồi, nhìn bộ dạng của Tiểu Hứa là biết phụ nữ thích rồi, vợ cậu ấy chắc hận không thể dính chặt vào người cậu ấy."

 

Hứa Thịnh Kiệt nhét vội thức ăn vào miệng, chỉ ậm ừ đáp lại một câu, mang hộp cơm nhôm ra vòi nước rửa. Mấy người bạn công nhân phía sau vẫn đang nói chuyện, anh không khỏi suy nghĩ một hồi, nhớ đến dáng vẻ của Lương Bảo Trân.

 

Có phải đều như vậy không?

 

Đến khi ăn sáng xong vào ngày hôm sau, Hứa Thịnh Kiệt lề mề ở cửa phòng, mấy lần quay đầu nhìn Lương Bảo Trân muốn nói lại thôi.

 

"Sao thế?" Hôm qua Lương Bảo Trân đã hẹn với Lưu Niệm Hoa cùng nhau may quần áo, đang ở trong phòng tìm kim chỉ. Cô định đan một đôi găng tay, để dành dùng cho mùa đông. Hôm qua cô nghe bà kể rằng mùa đông dễ bị nứt nẻ, nứt nẻ rất khó chịu.

 

Nhưng quay lại thì thấy Hứa Thịnh Kiệt đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt anh lơ lửng không định hình.

 

"Em không có gì muốn nói với anh à?"

 

Lục lọi trong tủ một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy một đôi găng tay bảo hộ cũ mà bà đã nhắc đến trước đó, Lương Bảo Trân không ngẩng đầu lên: "Nói gì?"

 

Hứa Thịnh Kiệt sờ mũi, lắc đầu: "Không có gì, em cần găng tay bảo hộ à?"

 

"Ừm, tháo chỉ ra đan lại một đôi." Lương Bảo Trân lấy đôi găng tay ra phủi bụi. Nghe nói đây là đôi găng tay mà nhà máy phát từ nhiều năm trước, đã bị rách mấy lỗ, rất cũ: "Chỉ là quá ít, không biết có đan được một đôi không."

Loading...