Quân Nhân Xuất Ngũ Sủng Thê Như Mạng - Chương 81

Cập nhật lúc: 2025-04-12 15:58:11
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pucxrInI7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không phải chứ, sáng sớm ông ta đã dẫn vợ con đến để dò hỏi tiện thể gặp cô cháu dâu nhà quê vừa xấu vừa quê kia. Người thành phố tìm vợ nhà quê, bọn họ một vạn lần không đồng ý!

 

"Bà nội." Lương Bảo Trân nghe được một chút từ xa, thực sự không nhịn được nữa nên lên tiếng.

 

"Bảo Trân." Chu Vân đang thấy đau tai, thấy cháu dâu về thì mày mắt lập tức giãn ra, đẩy cả nhà con cả ra ngoài. "Sao lại xách nhiều đồ thế, Thịnh Kiệt đâu?"

 

"Nhà máy không kịp giờ rồi, anh ấy đi thẳng luôn." Lương Bảo Trân mở miệng túi ra: "Mẹ con bảo mang ít rau, lát nữa trộn ăn."

 

"Thật là, mẹ con tốt bụng quá, sao lại vừa ăn vừa lấy thế."

 

Cả nhà Hứa Minh Lương nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt, mặc một chiếc áo cánh vải thời trang vô cùng xinh đẹp. Khuôn mặt trắng trẻo, nói chuyện cũng dễ nghe, cô gái xinh đẹp này từ đâu chui ra vậy?

 

"Mẹ, đây là?"

 

Chu Vân liếc nhìn con trai nhưng cũng không tiện nói nhiều, chỉ bảo Bảo Trân gọi người: "Bảo Trân, đây là cả nhà chú ba của Thịnh Kiệt, gọi là chú ba, thím ba."

 

Lương Bảo Trân lúc này mới nhìn kỹ, Hứa Minh Lương trông ngoài bốn mươi tuổi, mặt chữ điền, ánh mắt lộ vẻ tinh ranh. Hứa Thịnh Kiệt và chú ba có vài phần giống nhau, đều là sống mũi cao đặc trưng của nhà họ Hứa. Phùng Quyên thì nhìn mình từ trên xuống dưới một cách không che giấu, vẻ mặt không thể tin nổi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-nhan-xuat-ngu-sung-the-nhu-mang/chuong-81.html.]

"Chú ba, thím ba."

 

"Cái... cái này là con dâu nhà quê mà Thịnh Kiệt cưới về hả?!" Hứa Minh Lương bất ngờ hỏi lớn. Không chỉ có ông ta mà cả nhà ba người đều không tin, cô gái này trông chẳng kém gì con gái thành phố, thậm chí còn đẹp hơn vài phần. Đâu phải dáng vẻ của người nông dân ngày ngày cày cuốc trên đồng ruộng, mặt hướng đất lưng hướng trời.

 

"Mở miệng ra là con dâu nhà quê, sao thế, các người có ý kiến à?" Chu Vân ném vỏ dưa trong tay đi, b.ắ.n tung tóe vài giọt nước vào trong bể nước: "Đây chính là vợ của Hứa Thịnh Kiệt, người cũng đã gặp rồi, các người từ đâu đến thì về đó đi."

 

Ba đứa con của Chu Vân, sau khi ông già mất đã chia gia sản, tự mình theo con cái mà sống. Cô con gái cả là người có hiếu, chỉ là lấy chồng xa.

 

Lúc đầu nói tốt bà mẹ già sẽ ở một nơi nửa năm, hai anh em thay phiên nhau nuôi dưỡng. Nhưng đứa con trai út Hứa Minh Lương hồi nhỏ trông có vẻ ngoan ngoãn, lớn lên lại là kẻ tính toán, toan tính với người nhà. Thậm chí còn lấy tiền thuốc men của mẹ, phải đến khi anh hai Hứa Minh Viễn đánh cho một trận mới chịu bớt lại.

 

Sau đó Chu Vân vẫn luôn theo gia đình Hứa Minh Viễn mà sống, lúc này quan hệ giữa hai gia đình cũng tạm ổn, vợ chồng Hứa Minh Lương dù có chút tật xấu cũng không sao. Dù sao cũng là anh em ruột thịt, không thể cắt đứt.

 

Cho đến khi Hứa Minh Viễn và Ngô Hoa Thúy bất ngờ qua đời trong giờ tan tầm, Chu Vân đau buồn đến mức suýt nữa đi theo hai đứa con trai và con dâu. Vợ chồng Hứa Minh Lương một mặt muốn lừa tiền trợ cấp của nhà máy bông quốc doanh cho hai người, mặt khác lại muốn chiếm suất công tác của gia đình anh hai, càng lúc khó khăn càng thấy rõ lòng người.

 

Cũng chính lúc này, Chu Vân hoàn toàn hết hy vọng vào gia đình lão tam, sau khi cùng Hứa Thịnh Kiệt ổn định cuộc sống cũng không muốn liên lạc với gia đình này.

 

"Mẹ, mẹ nói gì vậy?" Phùng Quyên thân thiết khoác tay lên cánh tay của mẹ chồng, trên mặt nở nụ cười, phát ra tiếng cười như chuông bạc: "Chúng ta đều là người một nhà, người một nhà không nói hai lời. Thịnh Kiệt kết hôn, chúng ta là bậc bề trên cũng phải có chút biểu hiện chứ."

 

Nói xong Hứa Minh Lương móc ra một nắm tiền lẻ trong túi, khạc hai bãi nước bọt vào ngón tay cái và ngón trỏ, lật ra một tờ tiền giấy một hào nhăn nhúm đưa đến trước mặt Lương Bảo Trân, nói: "Cháu dâu, gọi là Bảo Trân đúng không? Đến đây, chú ba cũng chẳng có gì tặng. Tiền này cầm lấy mua ít đồ, coi như là quà cưới cho cháu và Thịnh Kiệt."

Loading...