Để giảm bớt sự ngượng ngùng, Hứa Thịnh Kiệt hắng giọng, không ngừng đạp xe, miệng cũng không rảnh rỗi, tiếp tục nói về sắp xếp một lát nữa.
"Đúng rồi, tiệc cưới mở vào mười hai giờ trưa, đã nhờ chú họ anh đến làm đầu bếp, chú ấy là đầu bếp chính của nhà hàng quốc doanh, tay nghề rất tốt. Bà nội anh và mấy dì trong viện cũng đang giúp đỡ."
"Chúng ta có thể về lúc mấy giờ?"
"Khoảng chín giờ hơn."
"Được."
"Kẹo, hạt dưa, lạc phát cho hàng xóm thì sao? Đã mua hết chưa?"
"Mua hết rồi." Hứa Thịnh Kiệt hỏi một câu: "Em xem có ý kiến gì không? Có thiếu gì không?"
Lương Bảo Trân lắc đầu, thấy sắp xếp khá tốt, cũng nghĩ chu đáo. Đến khi phản ứng lại Hứa Thịnh Kiệt đang đạp xe không nhìn thấy mình, cô mới vội vàng trả lời lại một câu.
"Khá tốt, em không có ý kiến gì."
Người ngồi sau nhẹ, Hứa Thịnh Kiệt trước kia đạp xe lại có tốc độ rất nhanh, đã thành thói quen nhưng hôm nay anh cố tình giảm tốc độ, đạp xe cũng ổn định hơn nhiều.
Đạp xe hơn bốn mươi phút, cuối cùng cũng đến địa bàn quen thuộc, Hứa Thịnh Kiệt dừng xe bên đường, chân dài bước qua xe đạp, nhìn Lương Bảo Trân nói: "Đến rồi."
Phường Hoa Lăng quản lý năm phố chính gần đó, bên trong có tám ngõ lớn nhỏ, ngõ Nguyệt Nha là ngõ lớn nhất. Ủy ban phường vừa vặn nằm cách ngõ Nguyệt Nha hai phố, đi bộ ước chừng mất hai mươi phút.
Hôm nay Lương Bảo Trân thấy cái gì cũng mới mẻ, giờ này đúng là giờ công nhân ra ngoài làm việc, quần áo công nhân xanh lam xám tro đi lại tấp nập, vì vậy hai người một đỏ một trắng này đặc biệt bắt mắt.
"Em đợi anh một lát." Hứa Thịnh Kiệt dừng xe, dặn Lương Bảo Trân một câu rồi đi đến tiệm bán bánh bao ven đường.
Một lát sau, anh cầm sáu cái bánh bao quay lại.
"Ăn lót dạ." Hứa Thịnh Kiệt đưa ba cái cho Lương Bảo Trân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-nhan-xuat-ngu-sung-the-nhu-mang/chuong-60.html.]
Từ đầu phố đi đến Ủy ban phường ước chừng mất bảy tám phút, Hứa Thịnh Kiệt hai phút giải quyết xong ba cái bánh bao, quay đầu lại nhìn thì thấy Lương Bảo Trân mới ăn hết một cái.
"Bánh bao này thơm quá." Bánh bao của tiệm bánh bao trong thành phố mềm hơn bánh bao ở quê nhiều, bột cũng tinh hơn, hương vị đương nhiên là khác nhau một trời một vực.
"Đầu ngõ nhà chúng ta có một tiệm ngon hơn, sau này em nếm thử."
"Được."
Đến khi đi đến Ủy ban phường, Lương Bảo Trân vừa ăn hết ba cái bánh bao, dùng khăn tay lau miệng rồi mới cùng Hứa Thịnh Kiệt vào trong.
...
"Đồng chí, đăng ký kết hôn à?" Nhân viên nhìn hai người có ngoại hình nổi bật, đoán ngay được ý định của họ.
"Vâng, làm phiền đồng chí rồi." Hứa Thịnh Kiệt đưa sổ hộ khẩu và giấy tờ của hai người cho nhân viên, nhìn nhân viên kiểm tra từng mục, quay đầu viết lên một tờ giấy.
Không lâu sau, một giấy chứng nhận kết hôn kiểu giấy khen được phát đến tay hai người.
'Hứa Thịnh Kiệt và Lương Bảo Trân xin kết hôn, sau khi thẩm tra, thấy phù hợp với quy định về kết hôn của 'Luật hôn nhân Hoa Quốc', cho phép đăng ký, cấp giấy chứng nhận này.'
Nhìn tờ giấy mỏng manh, Lương Bảo Trân cảm thấy xúc động, hai cái tên trên đó được viết cạnh nhau, đại diện cho việc sau này cô sẽ cùng người này sống trọn đời.
Ngõ Nguyệt Nha nằm bên phải phố Thanh Thủy, rẽ qua một con đường chính đi vào là đến, bên trong có không ít tứ hợp viện, trước kia là phủ đệ của vương hầu, sau này trải qua nhiều năm thăng trầm, cuối cùng bị sung công, bây giờ là viện gia thuộc do Ủy ban phường phân phối, cho công nhân viên chức của các nhà máy quốc doanh thuê.
Ngõ này ở Kinh Thị không lớn không nhỏ, từ đầu ngõ đi vào, hai bên đối xứng phân bố tám tứ hợp viện, chủ yếu là hai gian và ba gian.
Nhà họ Hứa nằm ở một tứ hợp viện hai gian ở giữa ngõ, tứ hợp viện đã sớm bị cải tạo lộn xộn, nhét chặt mười một hộ gia đình.
Hôm nay là ngày đi làm, trong viện gia thuộc,những người có công việc chính thức đều đã đi ra ngoài, chỉ còn lại một số dì giúp đỡ tiệc cưới nhà họ Hứa.
Lương Bảo Trân trong mơ từng thấy tứ hợp viện này, có chút ấn tượng về hoa văn chạm khắc trên tường ngoài và hoa văn trên bình phong.