Hứa Thịnh Kiệt đã gặp không ít người như vậy, lên xã đấu tố mười lần cũng vô dụng, lần sau vẫn dám tái phạm, phải cho anh ta một bài học nhớ đời.
Rút tay lại, Hứa Thịnh Kiệt nhìn Hà Đại Tráng nắm chặt khuỷu tay suýt nữa thì ngã gục xuống, hừ một tiếng: "Nếu còn lần sau... Không chỉ nhà họ Lương, bất kỳ nhà nào trong thôn, nếu còn dám nảy sinh ý đồ xấu…”
Nhìn thấy sự lợi hại của người đàn ông trước mặt, Hà Đại Tráng vội vàng lắc đầu trả lời: "Không... Không có lần sau nữa!"
Đợi Hứa Thịnh Kiệt đi xa, Hà Đại Tráng được hai đàn em dìu dậy, chỉ thấy nửa cánh tay mình tê dại, đặc biệt là khuỷu tay và lòng bàn tay đau không chịu nổi: "Mẹ kiếp, người này ra tay tàn nhẫn quá. Người gì vậy, nhà họ Lương còn có người thân là bộ đội sao?"
Đàn em cũng giật mình, đỡ Hà Đại Tráng dậy,đoán: "Có phải là đối tượng của Lương Bảo Trân không?"
Đối tượng của Lương Bảo Trân?
Hà Đại Tráng đau đến mức nhe răng trợn mắt đi về, ước tính mình phải dưỡng thương một thời gian, đây có thể là đối tượng của Lương Bảo Trân không? Quá dữ tợn!
...
Lương Bảo Trân nghe thấy tiếng động từ lâu đã mở hé cửa nhìn mọi động tĩnh bên ngoài, bên ngoài Hà Đại Tráng bị Hứa Thịnh Kiệt bẻ tay gào khóc thảm thiết, liên tục cầu xin tha thứ, cô không tự chủ được cong môi.
Loại người này, cuối cùng cũng có người trị được rồi!
Nhưng khi nghe Hứa Thịnh Kiệt nhắc đến mấy chữ "Vợ sắp cưới", tai cô hơi nóng lên, mãi đến khi người kia rời đi, cô chỉ nhìn thấy một bóng lưng vạm vỡ, bước chân rất lớn, đi về phía đầu thôn.
Cuối cùng bên ngoài cũng yên tĩnh, Lương Bảo Trân đóng cửa sân, cài then cửa, trở về phòng mình.
Dạo này đã qua vụ mùa, Tống Xuân Hoa nghĩ đến việc cô sắp kết hôn nên không cho cô ra ngoài, sợ những ngày này bị rám nắng thì đến lúc kết hôn sẽ không đẹp.
Ngồi trước bàn, Lương Bảo Trân một tay chống cằm, nhớ đến Hứa Thịnh Kiệt hôm nay. Trong mơ, anh đã hơn ba mươi tuổi, điềm đạm và từng trải hơn nhiều, còn bây giờ anh lại có thêm chút khí chất của thiếu niên, đặc biệt là khi dạy dỗ Hà Đại Tráng, thậm chí còn toát lên vẻ tàn nhẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-nhan-xuat-ngu-sung-the-nhu-mang/chuong-55.html.]
Một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, thổi qua mái tóc mai của Lương Bảo Trân, khiến khuôn mặt trái xoan của cô càng thêm xinh đẹp và động lòng người, nhìn ra bầu trời xanh ngắt như được rửa sạch bên ngoài, từng đám mây trắng trôi bồng bềnh, dường như mọi thứ đều không quá tệ.
Quay đầu nhìn thấy một bộ quần áo đỏ trên giường của mình, là bộ đã cắt may vào lần chuẩn bị kết hôn trước, Tống Xuân Hoa nhìn thấy bộ quần áo liền nhớ đến Trần Tư Minh, nếu không phải tem phiếu quá khó tìm, bà ấy thực sự muốn mua một tấm vải khác để may lại.
Lương Bảo Trân đứng dậy tìm kéo và kim chỉ, cầm lấy chiếc quần đỏ cắt một nhát...
...
Hứa Thịnh Kiệt ngồi xe buýt trở về thành phố, đến ngõ Trăng Lưỡi Liềm thì tình cờ gặp dì Trương ở đại viện đi ra. Dì Trương sống ở phòng phía tây của đại viện, là công nhân của nhà máy thép, cả nhà đều là công nhân chính thức, điều kiện sống trong gia đình khá tốt.
Mọi người trong viện đều biết cậu con trai nhà họ Hứa đi xem mắt, lúc này gặp người không khỏi hỏi nhiều hơn: "Tiểu Hứa về rồi à? Xem mắt thế nào?"
"Dì Trương, vài ngày nữa sẽ đăng ký kết hôn và tổ chức tiệc, dì nhớ đến nhé."
"Ồ! Vậy thì tốt quá, chúc mừng trước." Dì Trương là người nhiệt tình, vội nói thêm: "Đến lúc tổ chức tiệc cưới thì nhớ gọi tôi đến giúp nhé."
"Được, cảm ơn dì."
Hai người đứng ở cửa đại viện nói chuyện vài câu, Hứa Thịnh Kiệt lại vội vã về nhà.
Chu Vân đang ngồi ở cửa phòng chờ anh mang tin tốt về, nghe cháu trai kể xong, bà mới thở phào nhẹ nhõm: "Cô gái đó khá tốt chứ?"
Hứa Thịnh Kiệt nhớ đến cảnh Lương Bảo Trân cầm d.a.o cắt bí ngô, gật đầu: "Khá tốt."
Cháu trai rất ít khi khen người khác, đã nói như vậy thì chắc chắn là tốt. Chu Vân xoa xoa tay, đi đi lại lại trong nhà, nhìn quanh một vòng để suy nghĩ về chuyện kết hôn: "Chúng ta không thể keo kiệt về sính lễ, cháu xem nên cho 166 hay 188, rồi mua cho cô ấy một chiếc đồng hồ hay máy may? Những phiếu công nghiệp cháu gửi về trước đây bà đều cất giữ, hẳn là có thể mua được một cái. Ngoài ra, đến lúc đó còn phải mua cho cô ấy một bộ quần áo mới. Bây giờ các cô gái trẻ bên ngoài đều thích mặc áo cánh, cháu cũng đưa cô ấy đi mua một cái."