Ngay cả Tống Kiến Quốc cũng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, không ngờ gia cảnh người này bình thường nhưng bản thân lại rất có khí thế, nói chuyện không giống Trần Tư Minh lần trước, không khéo ăn nói nhưng lại khiến người ta muốn nghe tiếp.
Trên bàn chỉ có Lương Bảo Trân lặng lẽ ăn thức ăn, đây là lần cô nghe Hứa Thịnh Kiệt nói nhiều nhất, kể từng câu chuyện khi đi lính, thăng trầm, cô không nhìn về phía đó nhưng tai không bỏ sót, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
"Anh rể, anh thật lợi hại!" Lương Bảo Linh càng nghe càng kích động, trực tiếp mở miệng gọi một tiếng anh rể.
Tống Kiến Quốc theo phản xạ có điều kiện nhìn sang, không hiểu tại sao em vợ lại đột nhiên khen mình, đến khi nhìn rõ ánh mắt của Lương Bảo Linh đang hướng về phía Hứa Thịnh Kiệt, anh ta mới hiểu ra, quay đầu đi.
Những người trên bàn vì một tiếng anh rể của cô bé mà đột nhiên im lặng, cũng không ai nói gì.
Lương Bảo Trân đưa tay thò xuống dưới gầm bàn chọc chọc vào em gái bên cạnh, thầm nghĩ cô bé gọi bừa, mới đến đâu chứ? Đã gọi anh rể rồi.
"Ha ha ha." Tiếng cười của Tống Xuân Hoa phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, sau một bữa cơm, bà rất hài lòng với Hứa Thịnh Kiệt, người này có hỏi có trả lời, không bao giờ giấu giếm, không bao giờ nói những lời hoa mỹ nhưng lại khiến người ta cảm thấy chân thành. Lại là người có thể gánh vác trọng trách của gia đình, lập tức thuận theo lời của cô con gái út mở miệng: "Bảo Linh, qua một thời gian nữa hãy đổi cách xưng hô, đến lúc đó để anh rể con cho tiền đổi cách xưng hô."
Theo quy định của thôn, người nhà đổi cách xưng hô sẽ phát một ít kẹo, coi như là tiền đổi cách xưng hô, lấy may.
Một câu nói của Tống Xuân Hoa cuối cùng cũng định đoạt cuộc xem mắt của Hứa Thịnh Kiệt lần này.
...
Sau bữa cơm, những người khác đều ra ngoài bận rộn, chỉ có Lương Chí Cao, Tống Xuân Hoa và Hứa Thịnh Kiệt không rời khỏi bàn, ngay cả Lương Bảo Trân cũng bị "Đuổi." ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-nhan-xuat-ngu-sung-the-nhu-mang/chuong-52.html.]
"Chú, thím, bà nội cháu tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, theo lý mà nói lần này bà ấy nên cùng cháu đến đây, cháu lo lắng sức khỏe của bà không chịu được vất vả nên không để bà đi chuyến này." Hứa Thịnh Kiệt trước tiên nói tình hình với bố mẹ nhà họ Lương: "Bố mẹ cháu đều không còn, cháu có thể tự quyết định."
Chu Vân không đến được, trên đầu cũng không có trưởng bối nào khác, Hứa Thịnh Kiệt mở lời thẳng thắn không vòng vo, Lương Chí Cao nghe xong trong lòng đã hiểu.
"Tiểu Hứa à." Lương Chí Cao uống vài ly rượu vào đã quen với mọi người hơn nhiều: "Lần xem mắt này là do con và Bảo Trân nói chuyện, kí nhiên hai đứa đều hài lòng, chúng ta làm bố mẹ cũng không có ý kiến gì."
Tống Xuân Hoa tiếp tục nói: "Chỉ có một điều, dì không cầu gì khác, chỉ mong sau khi kết hôn con sẽ một lòng một dạ với Bảo Trân nhà chúng ta, Bảo Trân nhà chúng ta là đứa trẻ thật thà, đừng để con bé phải chịu khổ."
Bây giờ bà chỉ nghĩ đơn giản, người tốt mới là quan trọng nhất. Trước khi lấy chồng, bà đã chọn lựa rất kỹ, cũng không biết chọn được người như thế nào, sau này sẽ ra sao, bà chỉ có thể tin vào sự phán đoán lần này.
Hứa Thịnh Kiệt nhớ lại vài lần tình cờ gặp gỡ Lương Bảo Trân, trong lòng như có hạt giống vừa nhú khỏi mặt đất đang nảy mầm, anh gật đầu, nghiêm túc hứa hẹn: "Cháu sẽ làm được, chú dì cứ yên tâm."
...
"Bảo Trân, con hái ít rau cho Thịnh Kiệt mang về." Tống Xuân Hoa hét một tiếng gọi cô con gái đang ở trong nhà ra, mọi chuyện đã định, bây giờ bà coi Hứa Thịnh Kiệt như người nhà.
"Vâng." Lương Bảo Trân cầm d.a.o chặt và một cái túi lưới ra sân, Hứa Thịnh Kiệt đứng trong sân, lặng lẽ nhìn cô tiến lại gần.
Chỉ đi vài bước chân, Lương Bảo Trân đã cảm thấy hơi căng thẳng, tim đập thình thịch, cảm giác kỳ lạ, chỉ thấy hôm nay nắng quá chói chang, khiến mặt mình nóng bừng.
Hai người im lặng không nói, cùng nhau đi đến mảnh đất tự canh tác, Lương Bảo Trân hái bốn năm quả cà chua, bốn quả dưa chuột, hai quả cà tím bỏ vào túi, lại chuẩn bị cầm d.a.o cắt quả bí ngô trên giàn xuống.