Quân Nhân Xuất Ngũ Sủng Thê Như Mạng - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-04-12 06:49:14
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKN2JyAJAw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những năm này, thực ra đầu bếp không kém gì người học hành, học giỏi đến mấy mà không đủ ăn cũng vô ích.

 

Phải nói đầu bếp của các nhà hàng quốc doanh rất được ưa chuộng, người đến mai mối nối tiếp nhau.

 

"Được, Bảo Linh, ra ngoài vườn hái ít ớt và hành vào." Một trong những bản lĩnh của đầu bếp là thích sai bảo người khác.

 

Lương Bảo Linh đã quen rồi, chạy vài chuyến có thể ăn thêm chút thịt, đáng!

 

"Dì Ba, còn con? Con làm gì?" Mộng Mộng mở to mắt nhìn Lương Bảo Trân, trong bếp ai cũng có việc làm, chỉ mình cô bé nhàn rỗi, cô bé không vui rồi.

 

"Con theo dì út con ra ngoài, giám sát dì ấy hái ớt." Lương Bảo Trân muốn xoa đầu cháu gái nhưng lại nhớ ra tay mình toàn dầu mỡ nên thôi: "Đi đi, đừng có đụng vào, cẩn thận ớt cay tay rồi lại cay mắt."

 

"Vâng." Mộng Mộng gật đầu, bước chân nhỏ chạy ra ngoài.

 

Lương Bảo Trân làm việc nhanh nhẹn, một lúc sau đã thái thịt lợn thành từng miếng, xếp ngay ngắn vào đĩa, thái ớt gừng tỏi để sẵn, cắt bí đao thành từng miếng rửa sạch, chuẩn bị sẵn mấy loại gia vị, cuối cùng bưng một bát mỡ lợn đông.

 

Tống Xuân Hoa nhìn con gái xúc một thìa mỡ lợn, đau lòng kêu lên: "Con bé c.h.ế.t tiệt, sao lại xúc nhiều thế."

 

Không còn cách nào khác, bây giờ trong thôn không đủ tiền mua dầu ăn, bát mỡ lợn này là bảo bối của nhà, ngày thường xào rau cũng chỉ dám cho một chút, Lương Bảo Trân biết mẹ đau lòng, trời đất chứng giám, nghĩ đến thịt ba chỉ có thể chảy mỡ, cô chỉ xúc một miếng nhỏ như vậy, ai ngờ vẫn bị nhắc nhở, xẻng trong tay run lên, bỏ lại một nửa.

 

Tống Xuân Hoa lúc này mới hài lòng.

 

Một ít mỡ lợn được đun chảy trong nồi sắt, Lương Bảo Trân nhóm lửa, thỉnh thoảng lại thò đầu vào nồi, từng miếng thịt ba chỉ mỡ nạc đều nhau tranh nhau xuống nồi, gặp mỡ lợn chảy ra phát ra tiếng xèo xèo, không lâu sau, mùi thịt thơm phức, không khác gì lúc Tết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-nhan-xuat-ngu-sung-the-nhu-mang/chuong-51.html.]

 

Trên bàn ở nhà chính, mọi người đã ngồi đông đủ, Lương Bảo Trân bưng đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, không nhìn về phía Hứa Thịnh Kiệt, chỉ cảm thấy có một ánh mắt lướt qua người mình, rồi lại nhanh chóng lướt đi.

 

Thịt kho tàu mềm nhừ, có màu vàng óng, dai và trơn, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, ngay cả nước sốt màu nâu cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi.

 

"Nào, Tiểu Hứa, cậu nếm thử xem, thịt kho tàu này là Bảo Trân đặc biệt kho, con bé nấu ăn rất ngon." Tống Xuân Hoa gọi khách ăn cơm.

 

Hứa Thịnh Kiệt gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, thịt ba chỉ kho mềm như tan trong miệng, mùi thơm ngào ngạt, nhìn ánh mắt mọi người nhìn mình, anh không ngần ngại khen ngợi: "Rất ngon."

 

Tay cầm đũa của Lương Bảo Trân khựng lại, có phải quá ngắn gọn rồi không?

 

Trời mới biết, đây đã là lời khen ngợi hiếm hoi của Hứa Thịnh Kiệt, người bình thường còn không nghe được.

 

Trên bàn ăn, nhà họ Lương bớt đi phần nào gò bó, trước đây Trần Tư Minh đến ăn một bữa, nghĩ đến thân phận của anh ta, mọi người nói chuyện đều có phần chú ý nhưng quân nhân giải ngũ thì khác, quân nhân là những người đáng yêu nhất, gần gũi với mọi người.

 

Lương Chí Cao uống hai ngụm rượu liền nói chuyện phiếm với mọi người, liên tục hỏi Hứa Thịnh Kiệt về chuyện huấn luyện và ra chiến trường, tất nhiên ông cũng biết điều, chuyện không nên hỏi thì không hỏi, chỉ nghe cho vui.

 

Hứa Thịnh Kiệt vốn tưởng rằng chuyến này đến đây là để nhà họ Lương đánh giá mình, kết quả không cẩn thận lại thành báo cáo công tác nhập ngũ? Kinh nghiệm mấy năm đi lính bị Lương Chí Cao moi sạch sành sanh.

 

Đàn ông ai mà không có ước mơ đi lính? Lương Bảo Quân năm đó cũng muốn đi nhưng anh ấy là con trai duy nhất trong nhà, Tống Xuân Hoa không nỡ để anh ấy đi, lúc này nghe lời kể của em rể tương lai, hứng thú dâng cao, không muốn ăn cơm nữa, chuyên tâm trò chuyện với mọi người.

 

"Đồng chí Hứa, những năm qua cậu thực sự sống không uổng phí, có thể ra chiến trường đánh giặc, cả đời này cũng đáng rồi!" Lương Bảo Quân nói từ tận đáy lòng, những người khác trên bàn cũng nghe rất say sưa.

 

Loading...