Quán Lẩu Âm Dương - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-10-21 12:08:39
Lượt xem: 1,236
Ở thị trấn quê một quán lẩu vỉa hè, đặc biệt.
Mở cửa 24/7.
Ban ngày bán lẩu cay đỏ, tuyệt đối bán lẩu uyên ương.
Nửa đêm mười hai giờ, chỉ bán lẩu uyên ương, tuyệt đối bán lẩu cay đỏ.
Mỗi tuần chỉ mở cửa cuối tuần, còn thì đóng.
Ban ngày thì chẳng mấy ai, nhưng ban đêm thì đông .
1
Các bạn từng gặp quán ăn nào quái dị đến khó tin ?
từng gặp .
Không mấy quán hắc ám trong rừng núi hoang vu, cũng chẳng nhà hàng ma trong truyền thuyết đô thị nửa đêm.
Nó ngay ở quê , một cái trấn nhỏ chẳng gì đặc biệt.
Quán lẩu vỉa hè đó, chỉ mở cửa cuối tuần.
Ban ngày chỉ bán lẩu cay đỏ, bán lẩu uyên ương.
Nửa đêm mười hai giờ, chỉ bán lẩu uyên ương, bán lẩu cay đỏ.
Quy tắc , đủ kỳ quặc ?
Kỳ quặc hơn nữa là, nó mở ngay ở cuối trấn, trong dãy nhà gần như bỏ hoang, xung quanh chẳng cửa hàng nào hồn.
Người trong trấn đều bảo: “Ông chủ giàu nên thích thì thôi.”
2
Năm đó nghiệp.
Một thành viên tiêu chuẩn của đội quân “ nghiệp = thất nghiệp”.
về quê cúng tổ tiên, để cầu phúc, mong ông bà phù hộ tìm công việc , để tiết kiệm tiền.
Dù , sống ở thành phố lớn, tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền ăn uống… cái gì cũng tốn tiền.
là đốt tiền thôi!
thành tâm, chắc thành tâm đến mức tổ tiên cũng cảm động.
Sao ?
Bởi vì thật sự tìm việc , ngay tại trấn, cách nhà xa, bộ nhiều nhất là nửa tiếng.
Mỗi tuần, chỉ việc hai ngày cuối tuần.
Ca ngày bán lẩu cay đỏ, gần như chẳng khách, rảnh đến mức thể chơi điện thoại cả ngày.
Ca đêm thì bận hơn, chỉ bán lẩu uyên ương, mà khách đông.
đếm bằng tay tính thử, một tuần việc 48 tiếng, trừ thời gian rảnh rỗi, thực tế nhiều nhất là mười tiếng.
Lương tháng là tám ngàn tám trăm tám mươi tám đồng tám hào tám.
Ông chủ là cầu kỳ, tiền lương cũng cho , đủ lẻ, thiếu một xu.
Nói thật, đãi ngộ , thơm ?
Đặt ai mà chẳng hoa mắt?
Nói thật, lúc đó trong đầu chỉ lóe lên một ý nghĩ: Cụ cố hiển linh !
Cụ cố của , cũng chính là cha của ông nội, ở vùng quê đó, là một nhân vật truyền kỳ.
Nghe bà nội kể, khi còn trẻ cụ cố khắp nam bắc, kiến thức rộng rãi, còn học vài môn “Kỳ Môn Độn Giáp”.
Trong nhà vẫn luôn thờ bài vị cụ cố, lễ Tết đều thắp hương cúng bái.
Lần về quê cúng tổ tiên, đặc biệt thắp thêm mấy nén hương bài vị cụ cố.
Không ngờ, ứng nghiệm nhanh đến thế!
3
Nói về công việc , đúng là một cái duyên!
Hôm đó về quê chợ phiên, ngang qua dãy nhà liền kề ở cuối trấn.
Cả dãy cửa hàng bỏ trống, mở thì cũng chỉ lác đác mấy ông bà lớn tuổi bán ít kim chỉ, hương nến giấy tiền các loại.
thở dài, tốc độ đô thị hóa nhanh quá, thanh niên đều bỏ hết, thị trấn ngày càng nặng mùi già nua.
Đi mấy bước, bỗng thoảng đến một mùi thơm cay nồng, tê ngậy.
Cái mùi đó, đúng là tuyệt đỉnh!
Ủa? Trấn còn quán lẩu nữa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-lau-am-duong/chuong-1.html.]
rẽ qua góc phố, mùi thơm càng nồng đậm.
Ngẩng đầu , thấy trong con hẻm tối một quán nhỏ chẳng bảng hiệu, cửa kê hai cái bàn, mấy bác trung niên đang uống rượu trắng ăn lẩu, rôm rả.
Cái hương vị , đúng chất lẩu chính tông!
nuốt nước bọt “ừng ực”, con sâu thèm ăn câu ngoài hẳn.
Đồng thời, trong lòng cũng dấy lên tò mò.
Dân trấn vốn ít, ai nấy đều quen nấu cơm ở nhà, trừ khi cưới hỏi ma chay mới ngoài ăn.
Một quán lẩu mở ở cái nơi khỉ ho cò gáy , kiếm nổi tiền ?
định nhấc chân bước thì một đàn ông trung niên chặn .
Ông mặt to, đeo cái tạp dề hoa, bưng thêm một đĩa thịt bò đặt lên bàn khách, lấy tạp dề lau tay, ngẩng lên từ đầu đến chân:
“Nhóc con, quen mặt ghê! Muốn ăn lẩu hả?”
đáp:
“Anh hỏi gì thế? Không ăn lẩu thì tới xin việc chắc?”
Nói xong còn định bước .
Chủ quán bỗng hề hề:
“Xin việc? Được đó! đang tính tuyển đây!”
“Thật giả thế?”
sững sờ, đưa mắt quanh quán.
Bên trong chỉ bốn bàn, cộng với ngoài cửa là sáu bàn tất cả.
Ông chủ bận đến mức cần tuyển ?
Hình như đoán suy nghĩ của , ông liền kéo tay , hồ hởi :
“Nhóc con, là dẻo dai, chắc chắn chịu thức đêm! Thế , lương tháng tám ngàn tám trăm tám mươi tám đồng tám hào tám! Chỉ cuối tuần, trực 24/24.”
nhầm ?
Có chuyện ?
vội xoa mặt, chằm chằm mắt ông , sợ tiếp theo ông sẽ bảo:
“Bao ăn bao ở, lương trăm triệu, đưa lên đỉnh cao cuộc đời.”
“Anh, đa cấp đấy chứ?”
“Không !”
“Không rủ nước ngoài lừa đảo viễn thông đấy chứ?”
“Càng !”
“Không lẽ bắt tên pháp nhân gì mờ ám?”
“Lại càng !”
choáng váng thật sự.
Có khi nào cụ cố hiển linh ?
là buồn ngủ đưa gối.
Mà , ở cái trấn hẻo lánh quạnh quẽ , lương 8.888.88?
Ông chủ tủm tỉm, bổ sung thêm:
“Hơn nữa, chỉ cần đồng ý , lẩu ở quán coi như cơm nhân viên, ăn thoải mái!”
liền véo mạnh một cái tay , đau đến nhe răng trợn mắt.
Không mơ!
“Thế nào? Nhóc con, ?”
“Làm! ngay!” - gật đầu chắc nịch.
Đùa , cơ hội thế , ngốc mới từ chối.
Ông chủ càng vui, lôi từ quầy một bản “hợp đồng ” nhàu nhĩ, nháy mắt với :
“Ký tên , từ hôm nay coi như chính thức !”
kỹ ba lượt, xác nhận điều khoản kỳ quặc hợp đồng bán gì cả, mới ký tên xuống.
Lúc ấn dấu vân tay, thấy ngón cái dính dính, như đụng thứ gì.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Kệ !
Miễn tiền thì lo gì!