Quân Hôn Trọng Sinh 70: Vợ Chồng Cùng Hắc Hóa Rồi! - Chương 77: Trong trung tâm thương mại chạm mặt Lục Giải Phóng
Cập nhật lúc: 2025-12-10 16:47:35
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi sáng ngày hôm , Lục Dã cùng Nguyễn Thất Thất đến nhà họ Lâu, còn mang theo hơn mười viên t.h.u.ố.c nhắm mục tiêu, đựng trong một cái chai thủy tinh bình thường.
Nguyễn Thất Thất chỉ loại t.h.u.ố.c thể chữa bệnh của Quản Chi Hoa, là lấy từ , Lục Dã cũng hỏi.
Tới nhà họ Lâu, Lục Dã lấy t.h.u.ố.c , thẳng: “Mẹ Quản, t.h.u.ố.c là t.h.u.ố.c nhập khẩu, ích cho bệnh tình của dì.”
“Cảm ơn Tiểu Dã, cái uống như thế nào?”
Quản Chi Hoa cũng hỏi t.h.u.ố.c từ , càng lo lắng t.h.u.ố.c vấn đề, bà vô cùng tín nhiệm Lục Dã.
“Một ngày ăn một viên, dì ăn xong vài miếng xem hiệu quả thế nào, nếu cảm thấy , kiếm.” Lục Dã .
“Tốt!”
Quản Chi Hoa lưu loát mở lọ thuốc, ăn một viên, bà c.h.ế.t, bà nỡ xa Mãn Tể, thể sống lâu một ngày thì thể chăm sóc Mãn Tể thêm một ngày.
Nguyễn Thất Thất thì tại một bên dạy Mãn Tể tiếng Hồ Thành, cô phát hiện thiên phú ngôn ngữ của Mãn Tể mạnh, học đặc biệt nhanh, tiếng Hồ Thành của cô là học ở bệnh viện tâm thần, học ba tháng mới học , nhưng tốc độ của Mãn Tể còn nhanh hơn, nhiều nhất một tháng là thể học .
Quả nhiên, kỳ thật những vấn đề về đầu óc đều là cực kỳ thông minh, dù ngu ngốc, dung lượng não chỉ bấy nhiêu, xảy vấn đề cũng thể xảy .
Sau khi ăn cơm trưa ở nhà Quản, bọn họ ngoài mua thức ăn, buổi tối chiêu đãi bố ruột kế và ruột bố dượng, còn thu mấy cái bao lì xì, dù cũng chuẩn chút thức ăn t.ử tế.
Muốn bao lì xì lớn, cũng trả giá chút chi phí chứ!
Lục Dã đạp xe đạp, Nguyễn Thất Thất ghế , bây giờ trong thành đều là đường nhựa, bề mặt bằng phẳng, nhưng đạp lên vẫn xóc, giống như dòng điện 36V chạy qua, m.ô.n.g đều tê dại.
Khi sắp tới chợ rau, cô đổi chủ ý.
【36V là điện áp an 】
“Đi mua xe đạp.”
“Cô phiếu?”
Lục Dã hỏi.
Trên tạm thời phiếu, kiếm.
“Có, lấy từ nhà họ Thạch.”
Nguyễn Thất Thất từ túi tiền lấy ba tấm phiếu xe đạp, giơ lên, Lục Dã khẽ , mũi chân chấm mặt đất, linh hoạt đầu xe, còn : “Chúng mua cái nhất!”
“Nhất định !”
Nguyễn Thất Thất thập phần đồng ý, hôm qua kiếm một trăm tám lận, hôm nay còn thể tiếp tục kiếm, tiền kiếm thì tiêu thôi.
Phiếu xe đạp
Hai tới cửa hàng tổng hợp lớn nhất trong thành, Lục Dã WC tiểu tiện, Nguyễn Thất Thất thì tại thẳng đến quầy xe đạp.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Cô liếc mắt một cái ưng ý một chiếc xe đạp nữ màu xanh bảo thạch, đặt ở giữa mấy chiếc xe đạp, đặc biệt nổi bật giữa đám đông.
Kỳ thật cô thích màu xanh phấn hơn, nhưng bây giờ phỏng chừng sản xuất loại xe đạp màu hồng phấn , màu xanh bảo thạch cũng tạm .
Xe đạp màu xanh bảo thạch chỉ một chiếc, những chiếc xe khác đều là màu đen.
“Hùng quan vạn đạo chân như thiết, mà nay bước chân vượt từ đầu, đồng chí, mua chiếc xe đạp màu xanh lam !”
Nguyễn Thất Thất lớn tiếng ngữ lục, bây giờ xuất môn việc, cũng thuộc lòng một câu ngữ lục.
Trong quầy là một bán hàng nữ trẻ, tướng mạo khá xinh , chỉ là cái m.ô.n.g nặng, Nguyễn Thất Thất kêu lớn tiếng như , m.ô.n.g cô vẫn như cũ rời khỏi ghế, vẫn lười biếng nghiêng, cơ thể mềm mại tạo thành một đường cong , còn thỉnh thoảng vài cái, như là đang tương tư.
Nguyễn Thất Thất tâm trạng thưởng thức tư thế cô tạo dáng, cô cảm thấy cơ thể của hơn nữ nhân , bây giờ cô thầm nghĩ mua xe đạp.
“Đồng chí, mua xe đạp!”
Nguyễn Thất Thất kêu một tiếng bằng giọng lớn, cả tầng lầu đều thể , nhân viên phục vụ ở các quầy khác đều ngẩng đầu lên, hướng về phía bên .
“Nghe , điếc, cô kêu lớn tiếng như gì!”
Người bán hàng trẻ tuổi cuối cùng cũng dậy, lườm một cái, mặt nặng trịch tới, khách khí hỏi: “Có phiếu ?”
“Không phiếu tìm cô mua cái gì xe? mua chiếc xe đạp màu xanh lam !”
Nguyễn Thất Thất lấy hé một tấm phiếu xe đạp, đặt quầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-trong-sinh-70-vo-chong-cung-hac-hoa-roi/chuong-77-trong-trung-tam-thuong-mai-cham-mat-luc-giai-phong.html.]
“Chiếc đó bán, cô mua chiếc khác .”
Nhân viên bán hàng Hứa Lệ Na với giọng dứt khoát. Chiếc xe cô định giữ cho , nhưng giờ vẫn kiếm phiếu. Cơ mà đối tượng của cô bảo, hôm nay sẽ đưa cô về nhà mắt gia đình, bố của đối tượng cô là Tư lệnh đấy, một tấm phiếu xe đạp thì đáng gì.
“Vì bán?”
Nguyễn Thất Thất nhíu mày, tức giận .
Nhân viên bán hàng cứ liên tục khiêu khích cái tính "nổi điên" của cô, kỳ thật cô chẳng nổi điên với lạ chút nào, quá lãng phí thời gian.
“Không bán thì bán, nào nhiều vì như ? Trừ chiếc , những chiếc khác đều bán, cô chiếc nào?”
Hứa Lệ Na chột , chút thẹn quá hóa giận. Cô quyền giữ hàng hoá ở quầy, theo quy định, như là sẽ xử phạt.
nhiều ở cửa hàng cũng thế, quản lý cũng mắt nhắm mắt mở. Huống hồ cô cũng trả tiền, chỉ là chậm một hai ngày thôi, tính là vi phạm quy định.
Hứa Lệ Na bực bội lườm Nguyễn Thất Thất, thấy cô thật phiền phức, cứ như hiểu tiếng , cô bán mà còn hỏi đồ vật nọ.
“ chỉ mua chiếc màu xanh . Nếu các bày xe ở quầy, thì đó là hàng hoá để bán. là khách hàng, cũng phiếu, xin hỏi vì bán cho ? Chẳng lẽ cửa hàng các bán đồ còn xem tâm trạng của nhân viên bán hàng ? Tâm trạng thì bán, tâm trạng thì bán? Hay là hàng hoá ở cửa hàng các cũng kinh nguyệt? Có kinh nguyệt thì bán?”
Nguyễn Thất Thất vẻ mặt bình tĩnh, giọng cũng mềm mại nhẹ nhàng, nhưng lời cực kỳ khách khí, từng chữ đ.â.m thẳng tim.
“Cô năng kiểu gì đấy? Ai kinh nguyệt? bán , cô cứ gây sự vô lý thế hả!”
Hứa Lệ Na thẹn tức, vì hôm nay cô thật sự kinh nguyệt. Cô cảm thấy Nguyễn Thất Thất cố ý trào phúng , phụ nữ quá đáng ghét!
“Có chuyện gì thế?”
Một đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục tới, cao ước chừng 1m75, tướng mạo cũng đường đường, thêm quân phục tăng khí chất. Dọc đường qua, thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của vài nữ khách hàng trẻ tuổi.
Những ánh mắt khiến đàn ông đắc ý, càng ưỡn ngực, đầy vẻ tự mãn tới.
Hứa Lệ Na thấy thì hết sức mừng rỡ, lập tức thêm tự tin. Cô chỉ Nguyễn Thất Thất, bực bội : “Chính là cô gây sự vô lý, cố ý phá rối!”
“Đồng chí, đây là cửa hàng bách hóa, cô gây sự vô lý sẽ bắt cải tạo lao động đấy, mau !”
Người đàn ông trẻ tuổi Nguyễn Thất Thất, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, giọng cũng khách khí hơn một chút.
Hứa Lệ Na bên cạnh bất mãn, cô hy vọng đối tượng của thể dạy dỗ con tiện nhân một trận.
“Anh là phụ trách cửa hàng ? Anh quyền gì mà bảo khách hàng rời ?”
Nguyễn Thất Thất lạnh một tiếng, đúng là một đôi ngu xuẩn điều.
“Cô bố của đối tượng là ai ? Khuyên cô nên điều một chút, mau cút , nếu sẽ khiến cô thể ở thành phố Đàm Châu !”
Khí thế của Hứa Lệ Na hết sức kiêu ngạo, tay cô suýt nữa chọc mắt Nguyễn Thất Thất.
Cô sa sầm mặt, vươn tay định dạy dỗ phụ nữ , đàn ông trẻ tuổi chắn Hứa Lệ Na, dùng sức đẩy cô một cái, giận dữ quát: “Đừng điều, gây rối nữa sẽ bắt cô cải tạo!”
“Anh bắt ai cơ? Lục Giải Phóng!”
Giọng lạnh lùng nghiêm nghị của Lục Dã vang lên, tới .
Anh một tay đỡ Nguyễn Thất Thất, tay thì nắm chặt cánh tay Lục Giải Phóng, lạnh lùng .
Nguyễn Thất Thất chớp chớp mắt, Lục Giải Phóng?
Thật đúng là trùng hợp, mua một chiếc xe đạp thôi mà cũng gặp quen, oan gia quả nhiên đường hẹp!
“Lục Dã nổi điên cái gì đấy? dạy dỗ khác liên quan gì đến , tránh !”
Lục Giải Phóng dùng bộ sức lực giãy giụa, nhưng thể thoát . Lục Dã chỉ dùng một tay, khiến thể động đậy.
Hơn nữa, Lục Dã còn cao hơn nửa cái đầu, trai hơn , khí thế cũng mạnh hơn , cả hai đều mặc quân phục. Cứ đối đầu trực diện như thế , cao thấp lập tức rõ ràng.
Những ánh mắt ngưỡng mộ Lục Giải Phóng đó, tất cả đều đổ dồn lên Lục Dã, ánh mắt nóng bỏng đến mức thể sánh ngang với mặt trời.
Nguyễn Thất Thất vô cùng hả hê, quả nhiên, bất kể là thời nào, gu thẩm mỹ của phụ nữ vẫn luôn đồng điệu.
Mắt của quả nhiên là một thiên hạ, đàn ông chọn xem, trai ngời ngời!
--------------------