Quân Hôn Trọng Sinh 70: Vợ Chồng Cùng Hắc Hóa Rồi! - Chương 399: Năm Cô Gái, Năm Cảnh Ngộ Khác Nhau
Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:53:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Hương kể về những chuyện cô gặp trong hai tháng qua. Bọn cầm tiền Nguyễn Thất Thất cho, mua chút quà tìm đến nhà chị họ A Trân. Không giống với những gì trong thư, đàn ông chị họ A Trân lấy hề ăn buôn bán, nhà nghèo đến mức leng keng.
Hơn nữa, lớn tuổi lắm , hơn chị họ A Trân hơn mười tuổi, đen già lùn, trông cứ như bố của A Trân. Sự mặt của bọn khiến cả nhà chị họ A Trân chào đón, sắc mặt khó coi.
“Bọn vốn định ở nhờ một buổi tối, hôm ngoài tìm việc . sáng hôm tỉnh dậy, cả nhà chị họ A Trân nhiệt tình tiếp đãi bọn , còn bảo bọn ở thêm vài ngày, thái độ khác hẳn hôm . Sau mới , họ cưới vợ cho thằng con trai ngốc, mà tốn một phân tiền nào.”
A Hương khổ một tiếng, lúc đó cô cảm thấy , lén lút nhắc nhở mấy đồng bạn. Những khác đều cảnh giác, uống nước đường chị họ A Trân mang tới, chỉ A Trân uống.
Cố tình A Trân còn chị họ gọi phòng, chị em tâm sự. A Trân nghi ngờ gì, kết quả cô lên giường, t.h.u.ố.c phát tác, lên giường chị họ, mà là cái chồng năng rõ .
A Trân mất , chỉ thể đồng ý gả .
Cả nhà chị họ khi đạt mục đích, liền lộ bộ mặt thật, đưa cho bọn hai con đường.
“Một là gả cho lão độc trong thôn, hai là cút . A Cúc nhát gan, gả cho lão độc trong thôn . Còn , A Mai và A Ngọc thì chạy thoát.”
A Hương thần sắc kiên nghị, mấy lão độc đó đều thể bố của bọn , già nghèo. Gả qua đó suốt ngày việc hết, còn đẻ con cho mấy đàn ông , cuộc sống như thế thì khác gì ở quê nhà?
mạo hiểm vượt biển qua đây, nếu chỉ để sống cái kiểu , thà ở quê nhà còn hơn!
“A Mai và A Ngọc họ ?” Chị Hồng hỏi.
“Bọn dám chạy quá xa, một quán cơm tuyển thợ rửa bát. Bọn cần tiền công, chỉ cần bao chỗ ở, bao cơm ăn là . Ông chủ đồng ý, nhưng mà…”
A Hương c.ắ.n chặt môi , khẽ : “Ông chủ đó , nửa đêm ông lén lút , chiếm tiện nghi của bọn , còn dọa nếu bọn dám phản kháng, sẽ gọi cảnh sát đến bắt.”
“Bọn đ.á.n.h với ông chủ, đ.ấ.m cho cái tên khốn nạn đó một trận, bọn chạy trốn suốt đêm. Bọn ngủ công viên và gầm cầu, nhặt phế liệu trong thùng rác đem bán. Cuộc sống vốn dĩ từng chút một lên, nhưng bọn tố giác, cảnh sát đến bắt bọn . A Mai bắt , và A Ngọc nhảy xuống ao mới trốn thoát.”
A Hương , cô và A Mai quan hệ nhất, A Mai bắt về , chắc chắn sẽ kết quả . Những ngày đó, cô mơ thấy A Mai m.á.u me be bét.
“Thế còn A Ngọc?” Chị Hồng hỏi.
“Cô là thanh niên trí thức, xinh , học thức, lòng tự trọng cao, đến phim trường đóng phim . Cô còn giới thiệu , nhưng căn bản loại đó, chi bằng cứ thành thật bán bánh đường trắng thôi.”
A Hương bình tĩnh kể về kinh nghiệm của A Ngọc.
Trong năm bọn , chỉ A Ngọc là thành phố, kiêu căng ngạo mạn, còn xinh , cùng loại với bọn . Việc đó mỗi một ngả cũng trong dự liệu của .
“Về cô sẽ hối hận thôi, đóng phim là nghề gì.”
Chị Hồng thở dài, cho dù là minh tinh nổi tiếng, vẫn cứ là món ăn trong đĩa của mấy đại ca băng đảng, căn bản sức phản kháng. A Ngọc là dân đen, nơi nương tựa, còn xinh , ở phim trường chẳng khác nào miếng thịt mặc xẻo.
“Mỗi một chí hướng, con đường chọn, hối hận cũng tiếp!”
A Hương khẽ , tuy cô còn nhỏ tuổi, nhưng nhiều chuyện ngược còn thấu hơn cả Chị Hồng lớn tuổi.
Lần cần A Hương hỏi, Chị Hồng chủ động kể về kinh nghiệm của . Cô cũng gặp tên đầu rắn đáng c.h.ế.t, bán cô hộp đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-trong-sinh-70-vo-chong-cung-hac-hoa-roi/chuong-399-nam-co-gai-nam-canh-ngo-khac-nhau.html.]
“Từ sáng đến tối đều tiếp khách, mà còn lấy một phân tiền nào…”
“Thế tiền chị gửi cho em là từ ?” A Hương sốt ruột hỏi.
Chị Hồng sững , vẻ mặt hối hận, chị nhất thời lỡ lời, bèn : “Chị vay .”
“Chị dối mắt cứ liếc ngang liếc dọc, Chị Hồng, chị thật với em , rốt cuộc tiền đó từ ?” A Hương truy hỏi.
Chị Hồng giấu nữa, đành thật: “Chị trộm ví của khách hàng, Dì Liên cần tiền chữa bệnh, dì ?”
“Số tiền đó bố em lấy , cho em chữa bệnh, còn bệnh của em căn bản chữa , là phí tiền. Sau khi em mất, ông cầm tiền đó cưới một bà góa, tiền đều bà góa giữ hết, tiền cho em cưới vợ, nên ông đ.á.n.h chủ ý lên em, bán em cho thằng ngốc kiếm tiền sính lễ, em trộm tiền đó trốn ngoài.”
A Hương nước mắt giàn giụa, Chị Hồng cũng , cô mất sớm, từ nhỏ Dì Liên che chở, trong lòng cô , Dì Liên giống hệt ruột.
Nguyễn Thất Thất thở dài, thảo nào Chị Hồng xinh như , đẩy lò đen, cô trộm ví khách hàng phạm , chắc chắn là trừng phạt.
Cô còn xinh , khi đến lò đen, mỗi ngày tiếp khách là nhiều nhất, nên mới chịu nổi mà trốn .
“Khoảng thời gian hai cứ thuê cho ở đây, chịu trách nhiệm dọn dẹp vệ sinh, lương mỗi tháng một ngàn đồng, thế nào?”
Nguyễn Thất Thất là giá thị trường của giúp việc ở Hương Cảng.
“Nhiều quá, cho một nửa là đủ .”
Hai chị em ngượng ngùng dám nhận nhiều tiền lương như , một ngàn đồng là giá của giúp việc địa phương, họ là dân đen, thể nhận một nửa là mãn nguyện .
Nguyễn Thất Thất trực tiếp quyết định một ngàn đồng, còn dẫn họ đến phòng, hai chị em ở chung một gian phòng, cô đồng ý.
Hai đều là yên , ngày đầu tiên bắt tay việc, dọn dẹp lầu lầu sạch sẽ. Hơn nữa A Hương còn trù nghệ , dù cho vài món cô từng , nhưng chỉ cần nếm thử hương vị, là thể .
Chị Hồng tên thật là Lâm Hồng Ngọc, cô bình thường ít khi gần Nguyễn Thất Thất và , cũng ít , đều âm thầm việc.
Những phụ nữ ở công trường sống cũng , họ đều chịu khổ, việc còn hăng hơn cả đàn ông, kích thích khiến cánh đàn ông cũng dốc hết sức việc, tiến độ tăng vọt.
Chẳng mấy chốc đến đêm giao thừa năm 73, A Hương chuẩn một bàn lớn đầy món thịnh soạn. Cô và Hồng Ngọc chịu lên bàn ăn, Nguyễn Thất Thất cũng bắt buộc, cô lì xì cho họ, còn bảo họ mang rượu và thức ăn về phòng ăn.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Năm mới thu hoạch lớn nhất là Thổ Đậu Tể Tể, nhận nhiều lì xì, bất quá tất cả đều chui túi tiền của Nguyễn Thất Thất, lấy danh nghĩa là để dành cho Tể Tể.
Vừa qua năm mới, ba nhà Cừu Từ Chu lượt truyền cáo phó, trong vòng một tháng ngắn ngủi, già và vợ chồng gia chủ của ba nhà, bệnh c.h.ế.t, thì cũng là qua đời vì tai nạn. Các đại gia Hương Cảng tháng bận rộn phúng viếng đến mức chân chạm đất.
Hơn nữa, công ty của ba nhà Cừu Từ Chu đều đột nhiên đổi chủ, gia tài cũng đều tan hết, con cái di cư nước ngoài. Một loạt biến cố quỷ dị khiến các đại gia Hương Cảng lòng hoang mang, đều cho rằng sắp xảy chuyện lớn .
Cùng lúc đó, một bài vô danh bất ngờ xuất hiện, vạch trần những chuyện thất đức mà ba nhà Cừu Từ Chu năm xưa, giống như nhà họ Dương, đều hãm hại ít chiến sĩ tình nguyện.
“Ác giả ác báo, báo, chỉ là thời điểm tới mà thôi. Người đang , trời đang , đầu ba thước thần linh, những gì họ đang chịu bây giờ, chính là minh chứng cho điều đó. Làm việc lương tâm hổ thẹn mới thể sống thẳng thắn vô tư!”
--------------------