Quân Hôn Trọng Sinh 70: Vợ Chồng Cùng Hắc Hóa Rồi! - Chương 341: Thổ Đậu Tiểu Bằng Hữu được muôn vàn sủng ái
Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:51:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mang theo ạ!”
Hai em đồng thanh, sợ rằng trả lời chậm một chút ăn đòn.
Hai móc móc móc trong túi, mất nửa ngày trời, cuối cùng cũng lôi quà . Đó là món quà mà hai em chuẩn kỹ lưỡng: một chiếc xe tăng dán bằng vỏ đạn, và một đóa hoa hướng dương dán bằng vỏ đạn.
“Lúc chuẩn quà, chị dâu sinh con trai con gái nên bọn em chuẩn hai món. Con trai thì tặng xe tăng, con gái thì tặng hoa hướng dương.” Lục Giải Phóng giải thích.
“Cảm ơn, hai đứa lòng quá!”
Nguyễn Thất Thất thích món quà . Chiếc xe tăng và hoa hướng dương đều sống động, chắc chắn em Lục Giải Phóng tốn ít công sức. Món quà quý giá.
“Đương nhiên ạ, bọn em là chú mà!”
Hai em ngượng ngùng gãi đầu. Thật , cháu trai nhỏ, bọn họ cũng vui lắm. Lục Đắc Thắng gọi điện thoại báo rằng chị dâu sinh một cháu trai xinh xắn, bọn họ mừng c.h.ế.t , còn mời mấy đồng đội thiết ăn cơm nữa cơ.
“Cháu chào bác Lục, chào chị dâu, chào cả!”
Thôi Hùng Vĩ cuối cùng cũng tìm cơ hội chào hỏi. Cậu cứ lưng hai em, che kín mít. Hơn nữa, cửa Lục Đắc Thắng dạy dỗ , sợ tới mức dám hé răng, sợ cũng ăn một cái tát trời giáng.
“Cậu là Tiểu Thôi ?”
Lục Đắc Thắng đ.á.n.h giá vài , nhận , ha hả : “Cậu giống đấy.”
“Ông quen cháu ạ?” Thôi Hùng Vĩ hiếu kỳ hỏi.
“Quen chứ, là vai chính của đoàn văn công, từng đến đơn vị chúng biểu diễn. Cha cũng quen, Thôi Đầu To mà, tính tình hôi như cú!”
Điều Lục Đắc Thắng là, Thôi còn là một đóa hoa của đoàn văn công, hồi đó nhiều sĩ quan trong đơn vị theo đuổi, nhưng cuối cùng Thôi Đầu To cưa đổ.
“Tính khí cha đỡ hơn ?”
Mạc Thu Phong đưa Thổ Đậu Tiểu Bằng Hữu cho Lục Đắc Thắng, hòa nhã chào hỏi Thôi Hùng Vĩ.
“Chào chú Mạc ạ, tính cha cháu ngày càng hôi hơn. Bác sĩ cho ông tức giận, nhưng ông cũng , còn rằng cục tức mà cứ kìm nén phát , ông còn khó chịu hơn, thà gặp Diêm Vương còn hơn!”
Thôi Hùng Vĩ cung kính trả lời.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Sau thương , về Thượng Hải tĩnh dưỡng một thời gian, nhân cơ hội hỏi thăm chuyện nhà Mạc Kính Tùng, sự tích quang huy của Mạc Thu Phong, nên đặc biệt kính trọng .
“Cái tính cha , quả thật thể kìm nén lửa giận, quá tổn hại sức khỏe. Cậu, Giải Phóng và Viện Triều đều là những giỏi giang, mất mặt mấy nhà chúng !”
Mạc Thu Phong tiếc lời khen ngợi. Bọn trẻ đều là những đứa trẻ , chỉ là đường trưởng thành lệch lạc một chút, nhưng khi quân đội thì nhanh chóng uốn nắn , đáng tuyên dương.
Thôi Hùng Vĩ và em Lục Giải Phóng đều đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, nhưng trong lòng ngọt hơn ăn mật, đồng thời dâng lên niềm kiêu hãnh và tự hào.
Trước , các bậc trưởng bối gặp họ đều lắc đầu thở dài, còn một thế hệ thua kém một thế hệ. Bây giờ gặp họ, ai cũng giơ ngón cái khen ngợi, rằng một thế hệ mạnh hơn một thế hệ.
“Bố, cho con bế một chút.”
Lục Giải Phóng bên cạnh , càng càng thèm, bế cháu trai nhỏ một cái.
“Con cứ bên cạnh thôi, bố mới bế, còn cưng nựng đủ !”
Lục Đắc Thắng đương nhiên chịu, chỉ cho phép bên cạnh .
Lục Viện Triều và Thôi Hùng Vĩ cũng xúm , hiếu kỳ nhóc con. Lục Viện Triều còn nhịn vươn tay, nhân lúc Lục Đắc Thắng chú ý, nhẹ nhàng chọc một cái má bánh bao của nhóc.
Mềm mềm, đàn hồi, cảm giác tay cực kỳ . Lục Viện Triều nhịn chọc một cái, chọc thêm một cái nữa... Chọc mãi thành nghiện, chơi bất diệc nhạc hồ, hề phát hiện Lục Đắc Thắng đang ở đầu, mặt đen hơn cả Bao Công.
“Không cái dáng vẻ chú gì hết, chọc nát mặt cháu nội tao , lão t.ử đ.á.n.h gãy cái móng vuốt ch.ó của mày!”
Lục Đắc Thắng tặng cho một cái tát trời giáng, chuẩn ôm cháu nội tránh xa mấy tên ngốc .
“A...”
Thổ Đậu Tiểu Bằng Hữu đột nhiên vươn tay , kêu lên vui vẻ với Thôi Hùng Vĩ, khóe miệng còn chảy xuống dòng nước dãi long lanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-trong-sinh-70-vo-chong-cung-hac-hoa-roi/chuong-341-tho-dau-tieu-bang-huu-duoc-muon-van-sung-ai.html.]
Thổ Đậu Tiểu Bằng Hữu vốn luôn trầm tĩnh, đầu tiên hoạt bát đến thế, Lục Đắc Thắng trong lòng thấy chua xót, bèn dỗ dành bằng giọng ôn hòa: “Thổ Đậu, ông nội bế , chúng cho bế, chỉ là một thằng nhóc ranh, vạn nhất bế cháu ngã thì đau lắm!”
“Chú Lục, lập hai nhị đẳng công, còn là thằng nhóc ranh nữa.”
Thôi Hùng Vĩ nhịn mà đính chính, bây giờ là một chiến sĩ trưởng thành .
“Hai nhị đẳng công kiêu ngạo tự mãn ? Hộp huy Chương quân công của cha , ông kiêu ngạo tự mãn ?”
Lục Đắc Thắng hừ lạnh một tiếng, lưu tình chút nào mà đả kích.
Thôi Hùng Vĩ bực bội ngậm miệng , trong lòng len lén trừ điểm Lục Đắc Thắng, giống hệt lão già nhà , động một tí là lôi hộp huy Chương quân công , cứ như thể ông giỏi giang lắm .
“Á a…”
Thổ Đậu Tiểu Bằng Hữu sốt ruột, nó cô xinh thơm tho mềm mại bế, ông nội thối bế.
Thôi Hùng Vĩ đang chán nản lập tức đắc ý, quả nhiên mắt trẻ con là sạch sẽ sáng ngời nhất, đúng là mắt tinh tường nhận quy củ!
Lục Đắc Thắng tuy cam lòng, nhưng ông cũng thể trái ý của cháu trai, chỉ thỏa hiệp, nghiêm túc dạy Thôi Hùng Vĩ bế trẻ con.
“Tay đỡ cổ, tay đỡ eo, nhỡ thương cháu trai , lão t.ử đ.á.n.h cho c.h.ế.t !”
“Biết , ba cháu trai hai cháu gái cơ mà!”
Thôi Hùng Vĩ kiên nhẫn cãi , cũng thằng nhóc ranh kinh nghiệm, chú và từ lâu .
Anh thành thạo bế Thổ Đậu lên, nhóc con thích , đưa tay sờ mặt , đặc biệt vui vẻ, hai em Lục Giải Phóng bên cạnh sắp ghen tị c.h.ế.t , rõ ràng bọn họ mới là chú ruột cơ mà.
“ sớm mà, gặp thích, hoa gặp hoa nở, đời ai thích hết!”
Thôi Hùng Vĩ đắc ý, ôm tiểu Thổ Đậu khoe khoang với hai em.
“, khỉ da đen cũng thích !” Lục Giải Phóng lạnh lùng cãi .
“Bọn họ thích hoa nở hậu môn !” Công lực độc mồm của Lục Viện Triều tăng mạnh ít.
“Khỉ da đen còn thích đ.á.n.h mạt chược ?”
Lục Đắc Thắng hiểu, Nguyễn Thất Thất bụng giải thích cho ông, ông lập tức đen mặt, là một cái tát lớn giáng xuống, Lục Viện Triều đáng thương, cái đầu óc hạn tát cho đều tăm tắp.
“Trước mặt trẻ con bậy bạ gì đấy, luôn ghi nhớ, các là chú, lấy gương, lời và việc dạy dỗ, nhớ ?”
“Nhớ ạ!”
Hai em lập tức cảm thấy áp lực như núi, vai phảng phất đè ép một tòa đỉnh Everest.
Về bao giờ c.h.ử.i bậy ở nhà nữa, nhân sinh như thế còn niềm vui gì?
bọn họ nhanh vui vẻ, bởi vì bọn họ chỉ cần ở nhà ba ngày, ba ngày họ sẽ đến Giang Thành học, cần lời và việc dạy dỗ nữa.
Hai em còn lì xì cho cháu trai nhỏ, mỗi hai mươi đồng tiền, là một cái lì xì khá lớn.
Thôi Hùng Vĩ cũng lì xì mười đồng tiền, nhưng vì vẫn luôn ôm tiểu Thổ Đậu, cơ hội lấy .
“Lục Giải Phóng, Lục Viện Triều, cháu trai các mà thế, hơn các nhiều!”
Thôi Hùng Vĩ quý mến nhóc con lắm, ôm chịu buông tay, còn trêu chọc hai em Lục Giải Phóng.
“Cái gọi là ‘thanh xuất ư lam thắng ư lam’!” Lục Giải Phóng bắt đầu văn vẻ.
“Cậu thật là hổ, cướp công lao của cả chị dâu , cháu trai rõ ràng là giống bố .”
Thôi Hùng Vĩ khách khí vạch trần, với tướng mạo của hai em Lục Giải Phóng, cho dù thanh xuất ư lam nữa, cũng khả năng lớn lên như tiểu Thổ Đậu, rõ ràng là công lao của bố .
--------------------