Quân Hôn Trọng Sinh 70: Vợ Chồng Cùng Hắc Hóa Rồi! - Chương 311: Lục Đắc Thắng suy nghĩ lại, nghiêm khắc quản giáo anh em Lục Giải Phóng

Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:46:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hôm , trời còn mờ mờ sáng, em Lục Giải Phóng ngủ đặc biệt ngon lành, trong mơ là đồ ăn ngon, đùi gà, còn cả chân giò lớn. Hai em chóp chép miệng ngừng, đùi gà và chân giò lớn đưa đến bên miệng, chỉ kém một chút xíu nữa thôi là thể ăn miệng.

 

“Bốp!”

 

Một cái tát cực lớn từ trời giáng xuống, đ.á.n.h bay đùi gà và chân giò lớn. Sau đó, khuôn mặt đen ‘đáng sợ’ của Lục Đắc Thắng, như phóng đại mấy trăm , xuất hiện mặt hai em, nhe răng với họ.

 

Hai em sợ tới mức giật b.ắ.n , cả tỉnh táo sảng khoái luôn.

 

“Trời còn sáng, bố cái gì !”

 

Hai em tức tới mức đ.ấ.m ông già, nhưng họ cái gan ch.ó đó.

 

“Mở to mắt ch.ó , mặt trời mọc kìa, mau dậy tập quyền ! Tao chính là quản giáo các con, mới nuôi hai cái đồ vô dụng như các con! Sau mỗi ngày sáng sớm năm giờ rưỡi, nhất định dậy tập quyền, gió thổi mưa rơi cũng ngừng!”

 

Lục Đắc Thắng chỉ mặc quần áo phong phanh, tinh thần phấn chấn tới mức thể đ.á.n.h c.h.ế.t hổ. Ông mỗi ngày sáng sớm năm giờ rưỡi, đúng giờ dậy tập quyền, kiên trì suốt bốn mươi năm nay .

 

“Ai là đồ vô dụng cơ? Chúng lập nhị đẳng công đấy!”

 

Hai em đồng thanh phản bác. Nếu là , ông già mắng họ đồ vô dụng, họ chắc chắn một chữ cũng dám đáp , nhưng bây giờ họ thừa tự tin.

 

Cái nhị đẳng công mới lò còn nóng hổi đây , đồ vô dụng nhà ai mà lập nhị đẳng công chứ?

 

“Nhị đẳng công thôi mà kiêu ngạo tự mãn ? Tao đây nhiều quân công Chương như , tao kiêu ngạo ? Còn lề mề cái gì nữa, trong vòng năm phút đồng hồ sân tập hợp, nếu tao đ.á.n.h c.h.ế.t các con!”

 

Lục Đắc Thắng thưởng cho mỗi một cái tát. Chỉ là nhị đẳng công cỏn con thôi, tư cách gì mà kiêu ngạo tự mãn?

 

Trước ông công việc quá bận, hơn nữa thêm nhận thức tư tưởng vấn đề, cho rằng đàn ông lo việc ngoài, phụ nữ lo việc nhà, nên quản giáo ba đứa con trai. Lục Dã tự sinh tự diệt mà thành tài, còn hai thằng nhóc thì thành đồ bỏ.

 

Khoảng thời gian ông vẫn luôn suy nghĩ , cũng nhận lầm của . Có sai thì sửa thôi, Lục Đắc Thắng quyết định dành thời gian nghiêm khắc quản giáo hai thằng nhóc , cầu mong chúng tiền đồ như cả, chỉ cầu gặp nguy hiểm thể tự bảo vệ .

 

“Biết !”

 

Hai em giận dữ gào lên, đầu vỗ đến ong ong, cơn buồn ngủ cũng vỗ tan biến.

 

Lục Đắc Thắng sân chờ. Hai bọn họ giường ba giây, khó khăn lắm mới xuống giường, đến bên cửa sổ, vén rèm cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, hai em đồng loạt thở dài.

 

“Suốt ngày mở mắt dối, mặt trời mọc cái quái gì, mặt trăng còn lặn kìa! Viện Triều, xem mấy giờ ?”

 

Lục Giải Phóng c.h.ử.i thề, con nó, cũng ăn trộm, tối om om dậy tập cái quái quyền gì chứ!

 

Lục Viện Triều lấy nước lạnh tạt lên mặt vài cái, nước lạnh như băng giật vài cái, tỉnh táo. Anh giơ cổ tay lên xem, lẩm bẩm: “Năm giờ năm phút. Ông già năm giờ rưỡi ?”

 

Lục Giải Phóng tức tới mức dùng sức đ.ấ.m ngực. Trừ năm phút đồng hồ ông già huấn luyện bọn họ, cách khác, ông già năm giờ đến gọi bọn họ .

 

Cái ngày sống nổi nữa! Hay là sớm về đơn vị , ít nhất đơn vị là sáu giờ dậy huấn luyện, so với ông già thì nhân tính hơn nhiều.

 

Hai em tuy rằng đầy bụng oán giận, nhưng động tác dám chậm. Ông già là thật sự sẽ đ.á.n.h đấy, tay còn cực kỳ tàn nhẫn.

 

Hai phút đồng hồ dùng nước lạnh rửa mặt xong, một phút đồng hồ gấp chăn xong, một phút đồng hồ mặc quần áo xong, phút đồng hồ cuối cùng nhằm phía sân.

 

“Báo cáo!”

 

Hai em thẳng tắp, chào một cái.

 

“Tập quyền!”

 

Lục Đắc Thắng xong, liền bắt đầu tập quyền. Mỗi quyền đều hổ hổ sinh phong, khí thế bức . Bộ quyền là ông luyện từ nhỏ, ông cũng gọi là quyền gì, học từ một tiêu sư về hưu trong thôn.

 

Người bảo tiêu với ông rằng, bộ quyền luyện nội kình, luyện sẽ lợi ích lớn. Lục Đắc Thắng kiên trì bốn mươi năm, những lợi ích khác ông cảm nhận , nhưng cơ thể, tinh thần và khí chất quả thực mạnh hơn bạn cùng lứa tuổi ít. Suốt bốn mươi năm nay ông cũng ít cảm mạo, trừ lúc thương , còn ông bệnh viện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-trong-sinh-70-vo-chong-cung-hac-hoa-roi/chuong-311-luc-dac-thang-suy-nghi-lai-nghiem-khac-quan-giao-anh-em-luc-giai-phong.html.]

Bộ quyền ông dạy cho ba em Lục Dã. Chỉ cần ông ở nhà, sáng sớm đều gọi ba em dậy đ.á.n.h quyền, chỉ tiếc là thời gian ông ở nhà quá ít.

 

“Chưa ăn cơm ? Mềm oặt thế , đàn bà đ.á.n.h còn khí thế hơn các , nắm đ.ấ.m của các ngay cả con thỏ cũng c.h.ế.t, còn đòi đ.á.n.h kẻ địch?”

 

Nhìn bộ dạng hai em đ.á.n.h quyền, Lục Đắc Thắng chán ghét cực kỳ, sửa động tác mắng.

 

Cứ thế luyện cho đến khi mặt trời mọc, hai em đổ một mồ hôi, bụng đói meo. Tuy nhiên, khi đ.á.n.h quyền xong, thư thái, tinh thần vô cùng sảng khoái.

 

“Ban ngày các việc gì thì dọn dẹp gian phòng khác , hai chen chúc một cái giường thì thể thống gì!”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Lúc ăn sáng, Lục Đắc Thắng phân công nhiệm vụ cho hai em.

 

Vốn dĩ hai em mỗi một gian phòng, nhưng dọn dẹp phòng tốn ít công sức, hai em ngại phiền phức nên chỉ dọn một gian, hai chen chúc một cái giường.

 

“Một thời gian nữa là về đơn vị , dọn dẹp tốn công!”

 

Lý do của hai em hùng hồn, dù họ cũng chê chật chội.

 

“Lười thì cứ là lười , đừng lôi mấy thứ vô dụng , ăn cơm xong thì dọn!”

 

Lục Đắc Thắng trừng mắt một cái thật mạnh, dễ dàng thấu thói lười biếng của hai thằng nhóc .

 

“Bọn con dọn dẹp thì vấn đề gì, nhưng đợi bọn con đơn vị , vỏ chăn ga giường vẫn bố giặt đấy!” Lục Giải Phóng lẩm bẩm một câu.

 

“Không giặt sẽ mọc lông.”

 

Lục Viện Triều lập tức thêm một câu.

 

Lục Đắc Thắng im lặng vài giây, ông giả vờ như chuyện gì, húp cháo khò khè, nhắc chuyện dọn phòng nữa.

 

Hai em đắc ý đập tay gầm bàn. Ông già cứ họ lười, hừ, lười nhất là ông già mới đúng.

 

“Cho bọn con ít tiền!” Lục Giải Phóng một tay cầm bánh bao gặm, tay thì đưa mặt Lục Đắc Thắng.

 

“Một trăm tệ hôm qua đưa ?”

 

“Tiêu hết .”

 

Hai em trả lời một cách đường hoàng, tám tệ tám hào tám cuối cùng còn cũng dùng quà gặp mặt cho cháu trai tương lai , giờ túi tiền của họ còn sạch hơn cả mặt.

 

“Một trăm tệ mà một ngày tiêu hết? Dù bố mở xưởng in tiền cũng nuôi nổi hai đứa phá gia chi t.ử các , còn năm mươi tệ nữa, tiêu dè sẻn thôi!”

 

Lục Đắc Thắng nhà lấy năm mươi tệ, bực bội đập lên bàn, còn hỏi hôm nay họ gì.

 

“Đi nông trường thăm !” Hai em đồng thanh trả lời.

 

Lục Đắc Thắng nhíu mày, tuy chán ghét Lâm Mạn Vân, nhưng dù cũng là ruột của các con trai, cũng nên xem.

 

“Nếu cô bảo các gì, đừng đồng ý bất cứ điều gì, cô ở nông trường c.h.ế.t đói , cũng c.h.ế.t mệt , đừng lóc đáng thương!”

 

Lục Đắc Thắng dặn dò vài câu, ăn cơm xong thì .

 

Hai em rửa bát, mua một lon sữa mạch nha, một bao bánh quy và thịt hộp ăn trưa, cùng một túi trái cây, đạp xe đến nông trường. Hỏi thăm một chút, Lâm Mạn Vân đang việc chân núi.

 

“Hai đứa con trai đều lập nhị đẳng công, chắc chắn thể rời khỏi đây, mấy việc cần , các thích thì , đừng nghĩ đến chuyện bắt , giống với các , các con trai lập nhị đẳng công ?”

 

Giọng kiêu ngạo đắc ý của Lâm Mạn Vân từ xa truyền tới. Hai em mới tới chân núi , hẹn mà cùng nhíu chặt mày.

 

--------------------

 

 

Loading...