Quân Hôn Trọng Sinh 70: Vợ Chồng Cùng Hắc Hóa Rồi! - Chương 121: Một con rắn, một con chuột, bắt Lâm Mạn Vân đi xúc đất

Cập nhật lúc: 2025-12-10 16:49:12
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chỉ trong một tuần, Lục Đắc Thắng đen và gầy rộc, trông già ít, bất quá tinh thần vẫn tồi.

 

Lúc Nguyễn Thất Thất và họ tới nơi, Lục Đắc Thắng đang nấu cơm trưa, luộc mì sợi, chiên hai quả trứng, và Lâm Mạn Vân mỗi một cái.

 

Anh chỉ luộc mì sợi, từ khi Lâm Mạn Vân ngã bệnh, ba bữa một ngày đều là mì sợi.

 

“Các con ăn cơm ?”

 

Lục Đắc Thắng đang bỏ mì nồi, mặt bao phủ trong nước trắng bốc lên nghi ngút, lưng hình như càng khòm hơn.

 

Buổi sáng xúc đất, ống quần xắn lên, một bên cao một bên thấp, quần áo dính ít đất, trông vô cùng t.h.ả.m hại.

 

Lục Dã vốn chuẩn ít lời lẽ đại nghịch bất đạo, nhưng thấy ông già nông nỗi , nữa.

 

“Con ăn , bố, bố nấu cơm? Dì Lâm ạ?”

 

Nguyễn Thất Thất quan tâm hỏi.

 

“Bị bệnh .”

 

Lục Đắc Thắng múc một chén mì, bưng phòng trong, Lâm Mạn Vân đang giường.

 

Anh chia một gian phòng, dùng rèm vải ngăn thành hai gian, bếp lò dựng ở bên ngoài, điều kiện tuy gian khổ, nhưng Lục Đắc Thắng tri túc, so với lúc đ.á.n.h trận dầm sương dãi gió, bây giờ là thiên đường .

 

Lục Đắc Thắng bưng một chén mì lớn, ăn ngấu nghiến.

 

Nguyễn Thất Thất lấy một hộp cơm thịt kho tàu từ trong bao , đặt lên bàn.

 

Mắt Lục Đắc Thắng sáng ngời, chịu khổ chịu cực đều sợ, điều duy nhất khó chịu chính là thịt ăn, một tuần ăn thịt, miệng nhạt nhẽo đến mức sắp mọc lông chim .

 

Ăn liền mấy miếng thịt kho tàu, miệng Lục Đắc Thắng thoải mái hơn nhiều, còn mang thịt cho Lâm Mạn Vân trong phòng trong, tuy lạnh lòng với cô , nhưng dù cũng là vợ , thể ăn mảnh.

 

“Bố, con bắt mạch cho Dì Lâm!”

 

Nguyễn Thất Thất theo .

 

Lâm Mạn Vân yếu ớt giường ăn mì, trông sắc mặt quả thật lắm, nhưng mì cũng ăn ít.

 

Thấy Nguyễn Thất Thất, lòng Lâm Mạn Vân lộp bộp một cái, nửa chén mì còn cũng ăn nữa, lầm bầm: “Ông Lục, chóng mặt quá, ăn nữa.”

 

“Chóng mặt thì xuống, thì về thành phố khám bệnh!”

 

Lục Đắc Thắng nghi ngờ gì, cũng chú ý tới vẻ mừng rỡ chợt lóe lên trong mắt Lâm Mạn Vân.

 

Nguyễn Thất Thất thấy, quả nhiên là giả vờ.

 

đảo mắt, bắt mạch cho Lâm Mạn Vân, ngoài thì thầm vài câu bên tai Lục Dã, mắt Lục Dã sáng trông suốt, hớn hở chạy ngoài.

 

Một khắc , Lục Dã , trong túi bên trái giấu một con chuột, trong túi bên là một con rắn nhỏ.

 

Lục Đắc Thắng đang chuyên tâm ăn thịt, chú ý tới hành động của bọn họ.

 

Nguyễn Thất Thất móc chuột và rắn nhỏ từ trong túi Lục Dã , một tay xách một con, phòng trong, hai lời, nhét thẳng cổ áo Lâm Mạn Vân.

 

Phía nhét chuột, phía nhét rắn nhỏ.

 

“A... cái gì ?”

 

Tiếng thét chói tai của Lâm Mạn Vân vang vọng trời cao, cô thấy rắn và chuột, chỉ hai thứ trơn tuột đang nhích tới nhích lui trong quần áo, cảm giác sợ hãi sâu sắc khiến cô nhanh nhẹn nhảy xuống giường, thể vặn vẹo như chuột rút.

 

Hiệu quả vẫn , chuột và rắn chui trong quần, đó rơi từ ống quần.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

“A a a...”

 

Giọng nữ cao của Lâm Mạn Vân vang vọng khắp nông trường, chạy còn cực nhanh, Lục Đắc Thắng chỉ cảm thấy một trận gió lướt qua bên cạnh, đó thấy bóng dáng nữa.

 

Nguyễn Thất Thất nhặt chuột và rắn đất lên, lặng lẽ thả chúng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-trong-sinh-70-vo-chong-cung-hac-hoa-roi/chuong-121-mot-con-ran-mot-con-chuot-bat-lam-man-van-di-xuc-dat.html.]

 

Từ đầu tới đuôi, Lục Đắc Thắng đều xảy chuyện gì, chỉ Lâm Mạn Vân đang bệnh tật ốm yếu, đột nhiên tinh thần phấn chấn, chạy marathon.

 

“Ôi chao, bà vợ bé của bố khỏe gớm nhỉ, chạy còn nhanh hơn chó!” Lục Dã với giọng điệu mỉa mai.

 

“Bố, Dì Lâm trông vẻ khỏe hơn bố nhiều, bố chắc chắn chạy nhanh bằng cô !” Nguyễn Thất Thất lập tức tiếp lời.

 

“Không bệnh mà giả bệnh, vì để trốn tránh lao động, còn bắt bố nấu cơm hầu hạ cô , đúng là chuyện lạ, từ đến nay hề ông chủ phục dịch vợ bé bao giờ!”

 

“Bố, bố quá nuông chiều dì Lâm , tuy là vợ bé, nhưng cũng thể nuông chiều đến mức . Một chút lao động cũng chịu nổi, còn giả bệnh trốn tránh. Nếu để Thạch Kinh Hồng , kiểu gì bà cũng lấy chuyện to chuyện!”

 

Nguyễn Thất Thất nghiêm nghị dạy dỗ.

 

Lục Đắc Thắng rùng , sắc mặt trở nên nặng nề.

 

“Bố, dì Lâm cũng quá đau lòng cho bố . Bố vất vả việc như , về nhà ngay cả cơm nóng cũng mà ăn, còn hầu hạ cô . Con từng thấy vợ nào hiểu chuyện đến thế!” Nguyễn Thất Thất bôi .

 

“Cô nào vợ, rõ ràng là dì ghẻ/vợ lẽ. Dì ghẻ đương nhiên đau lòng cho ông chủ, còn mong ông chủ sớm ‘đạp chân’ chứ!”

 

Lục Dã châm chọc khiêu khích.

 

Lục Đắc Thắng trừng mắt một cái, nhưng trong lòng khó chịu, càng thêm lạnh lòng với Lâm Mạn Vân.

 

“Lão Lục, bọn chúng bắt nạt quá đáng ! Trong mắt căn bản là trưởng bối , dám bỏ rắn và chuột quần áo , ông quản ?”

 

Lâm Mạn Vân hừng hực về. Sau khi vận động kịch liệt, cô hồng hào đầy mặt, tinh thần phấn chấn, chuyện trung khí đầy đủ.

 

“Cô còn chóng mặt nữa ?”

 

Lục Đắc Thắng đầy vẻ chế giễu.

 

Sắc mặt Lâm Mạn Vân đại biến, cuối cùng hậu tri hậu giác phản ứng , cô hiện tại là bệnh nhân giường dậy nổi.

 

vội vàng dùng tay vịn đầu, yếu ớt : “... mới dọa sợ, chạy một vòng đầu càng chóng mặt hơn. Lão Lục, bọn chúng bắt nạt quá đáng, rốt cuộc ông quản ?”

 

“Quản cái con khỉ khô nhà cô!”

 

Lục Đắc Thắng bỗng nhiên bật dậy, hung hăng giáng một cái tát, Lâm Mạn Vân đ.á.n.h ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu.

 

“Không lao động thì cô đến trường cán bộ cái gì? Mẹ kiếp còn giả bệnh! Lão t.ử ở bên ngoài vất vả việc, cô ở nhà giả bệnh. Lâm Mạn Vân, cô đúng là kẻ hai mặt mà!”

 

Lục Đắc Thắng thất vọng về Lâm Mạn Vân. Người phụ nữ sống cùng hai mươi hai năm, giờ phút xa lạ đến thế, còn xí.

 

“Bố, bố nguôi giận . Dì Lâm cô chỉ là sống sung sướng quá lâu, quên mất gốc gác , chúng uốn nắn cô .”

 

Nguyễn Thất Thất đưa chén qua, giả vờ giả vịt khuyên giải.

 

“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, mặt trời mọc đằng Tây còn dễ hơn!” Lục Dã lời châm chọc.

 

“Không thể như . Ngữ lục , hết thảy thứ mới mẻ đều rèn luyện từ đấu tranh gian khổ mà . Cái thói tiểu tư sản của dì Lâm, nên dùng lao động gian khổ để cải tạo , nhất định sẽ hiệu quả!” Nguyễn Thất Thất .

 

“Cũng , ông cụ chắc chắn sẽ sai!”

 

Hai kẻ xướng hoạ, dễ dàng Lục Đắc Thắng động lòng. Anh cũng thấy Lâm Mạn Vân quả thực cần dùng lao động gian khổ để cải tạo thói hư tật .

 

Lục Đắc Thắng ăn xong cơm trưa, tìm phụ trách nông trường, chủ động yêu cầu để Lâm Mạn Vân gánh đất. Phụ nữ bình thường công việc , Lâm Mạn Vân là nữ đồng chí đầu tiên của nông trường gánh đất.

 

Buổi chiều, Nguyễn Thất Thất và Lục Dã thưởng thức cảnh tượng thê t.h.ả.m khi Lâm Mạn Vân việc. Đống đất nặng trĩu ép tới mức cô dậy nổi eo, cô ngay cả nhàn hạ cũng dám, bên cạnh Lục Đắc Thắng đang chằm chằm như hổ rình mồi!

 

Chỉ việc một buổi chiều, Lâm Mạn Vân mệt nửa cái mạng, sự oán hận trong lòng càng sâu sắc hơn, nhưng cô nhịn xuống.

 

Đứa con trai nhất định sẽ đến cứu cô ngoài!

 

Ba ngày , em Lục Giải Phóng quả thật trở về, nhưng bọn họ là đến tìm Lâm Mạn Vân cầu cứu. Sét đ.á.n.h ngang tai, phái bọn họ biên giới, bọn họ là vật liệu để lập công lập nghiệp, đ.á.n.h c.h.ế.t bọn họ cũng biên giới!

 

 

 

 

 

Loading...