Quân Hôn Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hung Tàn Tận Hưởng Cuộc Sống Ở Hải Đảo - Chương 184: Thăm ông Lục
Cập nhật lúc: 2025-12-07 04:46:47
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Uyển nhảy xuống xe, ngoan ngoãn đợi bên cạnh chờ Lục Gia Viễn đỗ xe.
Lục Gia Viễn cố ý đỗ xe bãi đất trống bên ngoài sân, để tránh chạy trong ồn đ.á.n.h thức khác.
Hai về đến nhà, lượt vệ sinh cá nhân.
Trong phòng, Khương Uyển nép trong lòng Lục Gia Viễn.
Lục Gia Viễn hình cao lớn, gần như ôm trọn cả cô lòng.
"Lục Gia Viễn, lẽ lén bờ ao lăn lộn ?"
Khương Uyển nhắm mắt, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng xoa bóp dái tai Lục Gia Viễn, giọng điệu mềm mại, ngọt ngào như đang nũng.
Lúc tắm rửa , mắt tinh cô thấy áo khoác ngoài của Lục Gia Viễn mấy vết bụi bẩn.
Lục Gia Viễn vòng tay ôm lấy lưng cô, cằm tựa lên đỉnh đầu nhỏ nhắn của vợ.
Nghe , khóe miệng Lục Gia Viễn nhếch lên, giọng điệu thanh lãnh nhuốm màu dịu dàng.
"Anh đoán chắc trong nhà khắp nơi đều in dấu chân của em, nên khi đến, tiện tay hốt một ít bụi đất từ bên ngoài mang ."
Khương Uyển ngẩn một chút, nhưng nhanh hiểu Lục Gia Viễn đang gì.
"Hì hì, tại em nhiều kinh nghiệm bằng mà.
Không , thật là tinh ý."
Khương Uyển cảm thán, thể thừa nhận, với tư cách là một quân nhân, năng lực phản gián của Lục Gia Viễn lợi hại.
Bản cô chỉ mải mê tìm kiếm đồ vật, quên mất chuyện .
Là do cô sơ suất.
Lục Gia Viễn lo lắng lúc cô tìm đồ, sẽ vô tình để những thứ như dấu chân tại hiện trường, như sẽ .
Vì , hôm nay cố ý đến nhà họ Khương để xử lý chuyện .
Quả nhiên như dự đoán, lầu lầu, vợ để ít dấu chân vì tìm kiếm đồ vật.
Thế nên, cát đất chuẩn đó phát huy tác dụng.
Lục Gia Viễn từng chút từng chút dùng cát đất trong túi, thổi bằng miệng phủ lên .
Cho đến khi dấu vết của và vợ biến mất, đưa cửa sổ về vị trí cũ mới ngoài.
Lục Gia Viễn vợ công nhận, trong lòng vui sướng.
Bàn tay vốn nắm lấy vai vợ, chừng từ từ trượt xuống eo.
Bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng eo vợ, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp của cô.
Rất nhanh, thở của Lục Gia Viễn bắt đầu trở nên gấp gáp.
Khương Uyển nhận , ôm lấy eo Lục Gia Viễn, như một con cừu non mềm mại.
"Em hẹn với , sáng nay thăm ông nội."
Lục Gia Viễn nuốt nước bọt, yết hầu lặng lẽ lăn lên lăn xuống, kìm nén hôn lên đỉnh đầu Khương Uyển.
"Vậy thì ngủ sớm , ngày mai chúng cùng thăm ông nội."
"Ừ."
Khương Uyển áp mặt n.g.ự.c Lục Gia Viễn, cảm nhận nhịp tim của đối phương.
"Sau khi thăm ông nội, chúng phố hàng hóa dạo một vòng."
Cô xem máy giặt bán , nếu , cô mua tặng chồng một chiếc.
Hôm qua cô thấy chồng ở nhà giặt ga trải giường, vỏ chăn, giặt xong liền sofa vỗ lưng kêu mỏi.
"Được, cùng em."
Lại chuyện thêm vài câu, Khương Uyển chìm giấc ngủ trong lòng Lục Gia Viễn.
Một đêm mộng mị.
Trong phòng khách, Ôn Bích Quân đang chuẩn đồ đạc mang thăm ông Lục.
"Mang một ít hải sản, lúc trẻ ông từng lính ở vùng biển, ông thích ăn những thứ ."
Ôn Bích Quân nhét thêm một gói mực khô túi lưới, cuối cùng nhét thêm hai hộp bánh ngọt là .
"Uyển Uyển, chúng thôi.
Mẹ dẫn con gặp ông nội xin phong bì đây."
Ôn Bích Quân mật khoác tay con dâu , Lục Gia Viễn thì theo hai , xách đồ.
Khương Uyển ngại ngùng: "Mẹ, như ạ."
Ôn Bích Quân vỗ vỗ mu bàn tay cô, cho là quan trọng: "Đây là truyền thống nhà , con là dâu mới, phong bì ông nội thể thiếu .
Con là đứa con gái như , ông nội thấy chắc chắn vui lắm."
Khương Uyển đầu Lục Gia Viễn, Lục Gia Viễn cũng gật đầu với cô: "Nghe lời ."
Ông Lục khi rời chiến trường, một mực sống trong viện điều dưỡng của quân khu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-70-my-nhan-hung-tan-tan-huong-cuoc-song-o-hai-dao/chuong-184-tham-ong-luc.html.]
Nơi đây nhân viên y tế chuyên nghiệp, cùng thư ký đời sống chăm sóc ăn ở sinh hoạt cho các lão binh 24 giờ.
Xe chạy viện điều dưỡng, lúc qua cổng chính hai cảnh vệ chặn .
Lục Gia Viễn xuống xe đăng ký xong mới cho xe chạy .
Dọc theo con đường lát đá, hai bên trồng đầy tùng bách.
Tán cây tùng bách cao lớn sum suê, Khương Uyển thò đầu ngoài cửa sổ, cảm thấy nơi mang đậm cảm giác dâu bể của thời gian.
Rất nhanh, Lục Gia Viễn đỗ xe bên ngoài một tòa nhà hai tầng màu xám trắng.
Ôn Bích Quân xuống xe bảo Lục Gia Viễn mang theo đồ đạc.
"Đi thôi, Uyển Uyển, đến ."
Ôn Bích Quân đẩy cổng sân , Khương Uyển theo bước , đập mắt là một sân rộng lớn.
Hai bên sân trồng ít rau quả.
Đi trong hai bước, thậm chí còn một giàn nho.
Dưới giàn nho kê một chiếc ghế đá và ghế bành, Khương Uyển thấy một cụ già tóc bạc phơ, mặc bộ đồ Trung Sơn màu xám, chân đôi hài vải.
Đế giày thậm chí còn dính bùn đất, lúc đang thư thái ghế, phơi nắng.
"Ba ơi~
Xem con dẫn ai đến thăm ba ."
Ông Lục thấy tiếng, đầu .
Ông Lục tuy hơn bảy mươi tuổi, nhưng thể nhận ngay thể cụ vẫn còn cứng cáp.
Vân Vũ
Tóc bạc chải chuốt gọn gàng, tinh thần hớn hở.
Tuy mặt treo nụ , nhưng khí thế xung quanh che giấu , toát lên cảm giác uy nghiêm.
Lục Gia Viễn bưng đồ đạc mặt cụ, ngoan ngoãn chào: "Cháu chào ông ạ."
Khương Uyển cũng theo ngay , lễ phép chào hỏi.
Con dâu hôm qua gọi điện thoại với cụ, hôm nay cháu trai sẽ dẫn cháu dâu đến thăm cụ.
Thế nên, cụ từ sáng sớm ngóng chờ.
Ánh mắt ông lão vượt qua cháu trai nhà , trực tiếp dừng Khương Uyển.
Mắt cụ nheo , đ.á.n.h giá cô từ xuống .
Khương Uyển thể cảm nhận ánh mắt của ông Lục, lúc thẳng , lễ phép đối phương.
"Ừ, , ."
Trên mặt ông Lục hiện lên nụ hài lòng, cụ gật đầu, ấn tượng đầu tiên với cháu dâu .
"Mau trong ."
"Hai đứa các cháu kết hôn, ông vui lắm, đây là chút tấm lòng của ông."
Vừa xuống, ông Lục đưa hai phong bì chuẩn sẵn cho cháu trai và cháu dâu.
Ôn Bích Quân bên cạnh đang rót nước, ngậm miệng: "Đây là tấm lòng của ông, đưa cho các cháu thì các cháu cứ nhận ."
Lục Gia Viễn tự giác, trực tiếp đưa phần của cho vợ: "Đều đưa cho em, vợ ."
Khương Uyển cũng liền nhận lấy: "Được, thì để tạm trong túi em."
Khương Uyển mặt lớn tuổi, để khác hiểu lầm Lục Gia Viễn là "sợ vợ", nên bổ sung một câu:
"Về nhà, em sẽ trả cho ."
Lục Gia Viễn , vội vàng khoát tay: "Về nhà cũng đừng trả cho , vợ , dùng đến."
Khương Uyển méo miệng: "... " Được , hiểu lầm thì hiểu lầm .
"Ha ha ha ha —"
Sự tương tác của cặp vợ chồng trẻ khiến ông Lục ha hả.
Ông Lục trong mắt, trong lòng khỏi cảm thán.
Thằng cháu trai cây đa cây đề nhà , rốt cuộc cũng khai sáng .
Ôn Bích Quân trong bếp dọn dẹp, trưa nay sẽ ở ăn cơm, cô mang hải sản ngâm .
Ngâm xong, mở một hộp bánh ngọt mang theo, bày đĩa, mang uống ăn.
"Ba, nếm thử xem món bánh hợp khẩu vị ạ."
"Được, cùng nếm thử ."
"Ba cháu ở nông thôn vẫn khỏe chứ?"
Ông Lục tuy bình thường ít khi ngoài, nhưng mấy năm nay, chuyện bên ngoài, cụ ít nhiều đều rõ.
Trong thời kỳ đặc biệt, do sự bảo vệ của quân đội, nhiều viện điều dưỡng ở các nơi trở thành nơi trú ẩn cho các cán bộ lão thành.
Cụ cũng ít vận dụng quan hệ của , trực tiếp hoặc gián tiếp bảo vệ một cán bộ lão thành.