Quân Hôn Ngọt Ngào: Nữ Tri Thức Bé Nhỏ "Nắm Thóp" Sĩ Quan Kiêu Ngạo - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-12-31 16:52:47
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Tang Ninh vốn ngủ khá sớm, nhưng khổ nỗi buổi tối uống quá nhiều nước nên đang ngủ dở giấc thì bỗng tỉnh dậy vì vệ sinh.

Bên ngoài gió rít vù vù, Sở Tang Ninh chẳng chút nào, nhưng càng nhịn thì cảm giác càng mãnh liệt. Hết cách, cô đành nheo đôi mắt ngái ngủ, khoác tạm chiếc áo nhà vệ sinh.

Vừa mở cửa phòng, một luồng gió lạnh thổi tới ấm tan biến sạch sẽ, Sở Tang Ninh cũng tỉnh táo hẳn . Cô thở dài, bước về phía nhà vệ sinh.

Vì ám ảnh chuyện đám thanh niên tri thức rình trộm , cô theo bản năng liếc lên bờ tường. Nhà vệ sinh ở góc sân, chung tường với nhà hàng xóm.

Chỉ một cái liếc vô tình đó thôi mà Sở Tang Ninh sợ đến mức trợn tròn mắt, thét lên một tiếng thất thanh.

Giang Hành Yến đang ngủ ở gian trong tiếng hét liền choàng tỉnh, vớ lấy chiếc áo đại y quân đội khoác lên lao thẳng ngoài, che chắn cho Sở Tang Ninh ngay lập tức.

Giang... Giang Hành Yến, , ! Sở Tang Ninh mếu máo trốn lưng , ngón tay run rẩy chỉ lên bờ tường cạnh nhà vệ sinh.

Giang Hành Yến vỗ vỗ vai cô, thấp giọng trấn an: Không , , ở đây , đừng sợ.

Lúc , Lâm Tú Chi và cha Giang cũng chạy . Thấy con trai đang nửa quỳ ôm lấy Sở Tang Ninh, Lâm Tú Chi thật sự nỡ thẳng.

Bà vỗ cho ông nhà một cái: Ông con trai ông kìa.

Cha Giang đ.á.n.h cho tỉnh hẳn cả ngủ, uất ức lầm bầm: Lúc thì là con bà, lúc là con thôi.

Lâm Tú Chi chẳng buồn để tâm chuyện đó nữa: Tang Ninh , thế con?

Bác gái, rình trộm. Sở Tang Ninh thoát khỏi vòng tay Giang Hành Yến, chạy nhào đến bên cạnh Lâm Tú Chi, viền mắt đỏ hoe.

Cái gì? Lâm Tú Chi giận dữ lườm lên bờ tường, thoăn thoắt bê cái ghế lên, quát lớn: Ông nó , đưa cái roi mây cho !

Cầm roi mây, Lâm Tú Chi quất loạn xạ lên bờ tường. Vì trời tối nên rõ, nhưng roi quất đến ngay đến đó.

Sau một hồi quất tới tấp, Lâm Tú Chi thực sự nhận điểm bất thường, bà dồn sức đ.á.n.h mạnh về hướng đó, quả nhiên thấy tiếng đàn ông rên hừ hừ.

Cái đồ súc vật già, dám mò sang nhà họ Giang rình trộm, xem đ.á.n.h c.h.ế.t ông !

Còn rình cơ đấy. Hành Yến, lấy s.ú.n.g đây, b.ắ.n c.h.ế.t cái loại nhục cho !

Lâm Tú Chi dứt lời, phía bên vang lên một tiếng "bịch" khô khốc, đó là tiếng bước chân chạy xa dần.

Đợi kẻ rình trộm chạy mất, Giang Hành Yến mới bất lực : Mẹ , s.ú.n.g mà con mang về nhà .

Lâm Tú Chi gật đầu, thản nhiên đáp: Mẹ chứ, chỉ dọa nó thôi.

Sở Tang Ninh một phen hú hồn, dù Lâm Tú Chi bảo cô ngủ tiếp cô cũng dám. Cuối cùng Giang Hành Yến dỗ dành, điềm tĩnh xoa đầu cô: Em ngủ , canh ở cửa phòng em, ai .

Sở Tang Ninh thẫn thờ gật đầu. Dù Giang Hành Yến canh ở ngoài, cô vẫn chẳng thể ngủ ngon.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-nu-tri-thuc-be-nho-nam-thop-si-quan-kieu-ngao/chuong-66.html.]

Bất kể là ai, nếu nửa đêm vệ sinh mà thấy một đôi mắt ti hí bẩn thỉu chằm chằm thì cũng đều sợ phát khiếp thôi. Cô cứ nửa tỉnh nửa mê thức đến tận gần sáng.

Sáng sớm tinh mơ, khi gà còn gáy, Sở Tang Ninh với đôi mắt thâm quầng và hình mệt mỏi mở cửa phòng, phát hiện Giang Hành Yến đang ngay cửa.

Anh chiếc ghế dài, nhắm mắt, bọc trong chiếc áo đại y quân đội, co quắp . Tiếng bước chân của cô thức giấc.

Giang Hành Yến nửa nhắm nửa mở mắt, giọng khàn khàn: Em tỉnh ?

Vâng, phòng mà ngủ . Giọng Sở Tang Ninh đỗi dịu dàng.

Giang Hành Yến uể oải dậy, ngáp một cái dài day day trán: Không ngủ nữa, bờ tường xem chút.

Cả đêm qua Giang Hành Yến yên. Cứ nghĩ đến việc Sở Tang Ninh dọa đến phát tóm cổ kẻ đó đ.á.n.h cho một trận tơi bời.

Qua việc phân tích dấu chân, theo những dấu vết để từ đêm qua, tìm thấy nơi dấu chân biến mất cuối cùng. Nhìn ngôi nhà đó, Giang Hành Yến hít một thật sâu lẳng lặng về nhà.

Bên bàn ăn sáng, Giang Hành Yến gắp thức ăn mà chẳng lời nào: Mẹ, hôm nay con đồng , con chút việc.

Được. Lâm Tú Chi sáng nay con trai gì, gương mặt bình thản của mà bà còn thấy sờ sợ.

Cái thằng , càng giận thì mặt càng bình tĩnh, chẳng là học theo ai nữa.

Lâm Tú Chi sực nhớ điều gì: Tang Ninh, hôm nay con cũng nghỉ ngơi cho , đừng nữa, để bác với đại đội trưởng một tiếng.

Sau bữa sáng, trong nhà đều đồng, Giang Hành Yến về phòng một bộ đồ gọn gàng lặng lẽ bước ngoài.

Sở Tang Ninh dám ở nhà một , thấy sắp , cô liền tiến lên kéo nhẹ vạt áo , trông đáng thương vô cùng: Anh thế?

Đi thôi, cùng luôn . Giang Hành Yến dẫn Sở Tang Ninh cùng ngoài.

Ở đầu làng, Giang Hành Yến thấy cần gặp, vẫy tay: Trụ Tử, đây.

Người đàn ông đó thấy Sở Tang Ninh ở phía , đáy mắt lóe lên một tia si mê: Anh Giang, em... em...

Giang Hành Yến quát lạnh: Lại đây!

Trụ T.ử lùi lũi bước tới. Giang Hành Yến bảo Sở Tang Ninh lùi vài bước, đó một tay khống chế hành động của Trụ Tử, cánh tay kẹp c.h.ặ.t cổ , thản nhiên hỏi: Trụ Tử, một nuôi khôn lớn cũng chẳng dễ dàng gì.

Vâng, em ơn em. Trụ T.ử run rẩy đáp lời.

Lúc nhỏ bắt nạt, chẳng giúp ? Sau ốm, cũng cho vay tiền. Giang Hành Yến kể hết những gì giúp đỡ Trụ T.ử suốt bao năm qua.

Trụ T.ử mà nước mắt tuôn rơi, xúc động đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, lời rút ruột rút gan: Anh Giang, em chứ, em đều cả mà.

Nếu thì em cũng chẳng cơ hội lên huyện chữa trị, tiền còn nợ em cũng sẽ sớm trả cho thôi.

Giang Hành Yến nghiến răng, lưỡi đẩy mạnh bên má: tự thấy đối đãi với tệ. Trụ Tử, nên thế. Mẹ chuyện, bà cam lòng ?

Loading...