Quân Hôn Ngọt Ngào: Nữ Tri Thức Bé Nhỏ "Nắm Thóp" Sĩ Quan Kiêu Ngạo - Chương 54

Cập nhật lúc: 2025-12-31 16:47:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hay đúng hơn là giống như châu chấu buộc cùng một sợi dây.

Được , để cân nhắc , đúng mấy cái bánh quy , cô cầm lấy mà ăn.

Triệu Giai Vân dùng một gói bánh quy dỗ dành Hạ Duyệt Dương về, cô mệt mỏi đóng cửa vật xuống giường: Ôi chao, cuối cùng cũng .

Ôn thần Hạ Duyệt Dương hớn hở cầm bánh quy về, đến đầu ruộng, nhân viên chấm công thấy bóng dáng cô liền cầm loa hét lớn: Hạ Duyệt Dương, cô đấy?

Đi , bỏ việc nửa tiếng đồng hồ , việc đồng áng chẳng chút nào hết.

Một tiếng gầm lên tất cả đều ngẩng đầu , Hạ Duyệt Dương luống cuống nhét gói bánh quy túi, tùy tiện cầm lấy cái cuốc đất: ngay đây.

Mọi đừng nữa, mau việc .

Bà già họ La thấy bộ dạng lầm lì như c.h.ế.t của Hạ Duyệt Dương thì trong lòng thấy rợn rợn, bước chân lảng thật xa.

Mọi ruộng đều đang cúi đầu việc, Lâm Tú Chi bỗng thấy thứ gì đó vụt qua cạnh , mắt bà sáng lên gọi: Văn Lan, Văn Lan.

Phan Văn Lan nhanh trí, vung cuốc đập một phát trúng đích, một con thỏ trắng lăn đất. Phan Văn Lan bước tới xách tai thỏ lên, hào hứng reo: Mẹ ơi, thỏ !

Động tác của hai con những khác chú ý, ai nấy đều dừng việc đang , vui vẻ như thể chính bắt thỏ : Ôi chao, con thỏ béo thế đúng là hiếm thấy.

Chứ còn gì nữa, là bà Tú Chi mắt tinh thật, chúng chẳng thấy nhỉ.

Dân làng khen vài câu bà già họ La nảy lòng đố kỵ, gương mặt già nua nhăn nheo như vỏ cây khô quắp , bà giả vờ quan tâm nhưng lời chua loét: Cái đôi mắt ti hí như hạt đậu mà cũng thấy thỏ ? là nhà họ Giang tích đức mấy đời mới như thế.

Bất kể khác vui mừng, chúc mừng là mỉa mai kháy, Lâm Tú Chi và Phan Văn Lan khi tan liền xách con thỏ c.h.ế.t thẳng về nhà.

Vừa về đến nhà bà gọi lớn: Tang Ninh, Hành Yến ơi, hôm nay nhà ăn thịt thỏ nhé.

Lâm Tú Chi rạng rỡ, vốn đang tính xem tối nay ăn gì, giờ thì hết lo .

Món thỏ kho tàu của nhà họ Giang bắt đầu nổi lửa, mùi thơm ngào ngạt bay khắp nửa cái làng. Bà già họ La đường vẫn còn đang hậm hực, đôi mắt nhỏ tinh quái cứ ngó liên tục.

Mẹ, tìm cái gì thế? La Nhất Bình sốt ruột về nhà, lụng cả ngày đầy mùi mồ hôi, về đun nước tắm rửa đồ.

Bà già họ La xua tay, năng mập mờ: Con trai, con cứ về , qua đằng xem chút.

Nói đoạn bà về phía núi , La Nhất Bình ngăn cũng .

Chẳng còn cách nào, La Nhất Bình tự về nhà, cũng ngại phiền Triệu Giai Vân nên tự đun nước tắm rửa, gõ cửa phòng cô .

nhà , tối nay ăn gì?

Triệu Giai Vân mở cửa, tay cầm một chiếc khăn tay bọc tiền cô tích cóp gần đây, cô vô tình liếc sân một cái: Mẹ ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-nu-tri-thuc-be-nho-nam-thop-si-quan-kieu-ngao/chuong-54.html.]

ngoài .

Giờ trong nhà chỉ còn hai , Triệu Giai Vân ướm hỏi: Nhất Bình, dự định gì ?

La Nhất Bình ngạc nhiên Triệu Giai Vân, hiểu đột nhiên hỏi , thản nhiên đáp: Làm việc, xây một căn nhà thật .

Không đúng, Triệu Giai Vân sốt ruột giậm chân, hỏi thẳng luôn: Anh nghĩ đến chuyện ngoài bươn chải ?

Không. Câu trả lời dứt khoát của La Nhất Bình càng Triệu Giai Vân bực , cô tự hờn dỗi một hồi mặt mày hằm hằm phòng.

La Nhất Bình coi như thấy, trời bắt đầu tối dần, ở nhà nấu cơm xong lâu mà vẫn về. Đang định ngoài tìm thì Triệu Giai Vân thản nhiên kéo .

Cái làng tí tẹo, sang nhà ai chơi . Anh thật sự nghĩ đến chuyện lập nghiệp , ở nhà ruộng một năm kiếm mấy đồng bạc chứ.

Triệu Giai Vân ngừng thúc giục, chỉ cần La Nhất Bình ý định đó, cô sẽ đưa tiền cho ăn, chẳng mấy chốc mà phất lên thôi.

La Nhất Bình gạt tay cô , lạnh lùng đặt bát đũa xuống: Cô tự ăn , ngoài tìm .

Dọc theo làng Trường Hưng, La Nhất Bình một vòng mà chẳng thấy bóng dáng . Sợ trời tối nhầm, tìm gọi đến khản cả giọng vẫn thấy .

Nhận gì đó là hơn một tiếng trôi qua, La Nhất Bình chạy thục mạng đến nhà đại đội trưởng, cúi thở hổn hển: Đại đội trưởng, hỏng , cháu mất tích .

Cái gì, một sống sờ sờ biến mất ? Giang Tông Chính ăn cơm xong, cảm thấy chẳng lúc nào yên , thậm chí bắt đầu nghi ngờ dạo làng Trường Hưng gặp vận đen gì mà cứ dăm bữa nửa tháng chuyện.

Lúc tan , cháu bảo núi xem chút, kết quả đến giờ vẫn về, cháu núi tìm mà chẳng thấy ai cả.

Giang Tông Chính còn thế nào, trong lòng thì c.h.ử.i thầm tổ tông mười tám đời nhà họ La, nhưng mặt ngoài vẫn tổ chức trong làng tìm.

Phan Văn Lan đang bế con trai học chữ giữa sân, Lâm Tú Chi và cha Giang phòng nghỉ ngơi. Sở Tang Ninh và Giang Hành Yến cũng ở ngoài sân, gì nhưng hai cạnh trông hòa hợp.

Sở Tang Ninh định phòng, qua khe cửa thấy bên ngoài lóe lên một vùng ánh sáng, cô dậy tới gần thì thấy mấy đàn ông đang cầm đuốc gọi khắp nơi.

Bác La ơi, bác La ơi...

Bác ơi, bác La, bác ở , bác La.

Tiếng gọi mỗi lúc một lớn, Sở Tang Ninh thấy liền mở cửa, tò mò hỏi: Anh ơi, đang gì thế ạ?

À, bà cụ nhà họ La tan xong mãi thấy về nhà, con trai bà bảo bà mất tích ở núi , đại đội trưởng bảo mấy em tìm giúp.

Núi ? Sở Tang Ninh gật đầu cảm ơn đóng cửa . Vừa , cô đ.â.m sầm l.ồ.ng n.g.ự.c Giang Hành Yến.

Đầu cô va trực tiếp khối cơ bắp cứng ngắc, khiến cô giật ôm đầu nhỏ giọng: Anh cái gì thế, gần em sợ hết hồn.

Xin em, để xem nào. Giang Hành Yến cứ ngỡ Sở Tang Ninh đau thật, lo lắng nắm lấy tay cô định ghé sát kiểm tra.

Loading...