Hà Thư Lan xua xua tay, thấy chồng của vợ Đại Quân đến thì bà cũng nên thôi, bà mỉm : Chẳng , là cháu gái phát hiện đấy. Đại Quân , nhớ dặn vợ chú ý sức khỏe, đừng ăn uống linh tinh mấy thứ bậy bạ nữa, cho cơ thể .
Bà xong liền rời , trong phòng chỉ còn gia đình ba nhà Hứa Đại Quân. Bé Hứa Ni một bên, cúi đầu im lặng lời nào.
Hứa Đại Quân xúc động đến mức nên lời, tiến lên sờ sờ bụng vợ: Thật... thật sự ?
Vâng, mới hơn một tháng thôi. Vợ Đại Quân hạnh phúc đáp.
Biết vợ vì ăn đồ hỏng mà nhập viện, Hứa Đại Quân sầm mặt , rằng bắt đầu càm ràm: bảo , tương đậu thì ăn ít thôi, em đang m.a.n.g t.h.a.i mà còn ăn thứ đó. May mà đưa em đến bệnh viện kịp, thì đứa bé chắc chắn giữ nổi.
Nghe Giang Hành Yến vợ ngộ độc thức ăn, mà nguyên nhân do hũ tương đậu ở nhà, Hứa Đại Quân tức nổ đom đóm mắt, cứ trong phòng bệnh lầm bầm: Cái hũ tương đó sớm muộn gì cũng vứt , mốc xanh mốc đỏ lên còn ăn cái nỗi gì.
Ngô Phương Vân là tiết kiệm, trong tay chỉ còn sót mấy hào, chẳng mua gì nên định bụng trưa ăn ít một chút, ăn tạm cái bánh ngô cùng con cho xong bữa, ngờ ăn hỏng bụng viện. Cũng may đứa bé trong bụng , đúng là trong cái rủi cái may.
Ngày ba mươi Tết ở nhà cả gia đình đoàn tụ, còn nhà họ Hứa cả ba trong bệnh viện uống nước lã ăn bánh ngô nguội ngắt. Hứa Đại Quân yên, m.ô.n.g cứ như kim châm ghế, hết lên loanh quanh một vòng. lúc định về nhà nấu ít cơm thì lên tìm.
Ai là Hứa Đại Quân, lầu tìm kìa.
Hứa Đại Quân theo y tá xuống lầu, thấy bên , kinh ngạc trợn tròn mắt: Mẹ, Kim Đản, lên đây?
Mới gặp hơn một tháng mà Hứa Kim Đản gầy sọp , đen nhẻm, ném đám đông chắc Hứa Đại Quân cũng chẳng nhận nổi con trai . Hứa Kim Đản thấy bố là nước mắt tuôn rơi ngừng, lao đến ôm c.h.ặ.t lấy chân bố: Bố ơi, con về quê nữa .
Ở quê lạnh lắm, mặc rõ nhiều áo mà vẫn thấy rét, lúc ngủ chăn đệm đều lạnh ngắt. Còn mấy món ngon mà bà nội bảo chẳng thấy , ngày nào cũng là trứng, Hứa Kim Đản cảm giác ăn nhiều đến mức cả ám mùi phân gà. Toàn là l.ừ.a đ.ả.o thôi, bà nội nhất định là cố ý lừa bé về quê. Ở quê chẳng vui tí nào, Hứa Kim Đản thề tuyệt đối bao giờ về nữa.
Còn Hứa, vốn là tinh sảng khoái, giờ trông uể oải chút sức sống, gương mặt thô ráp cũng che nổi quầng thâm đen sì nơi mắt.
Con trai , Kim Đản nó cứ đòi lên đây, cũng khuyên nổi. Mẹ Hứa thở dài, thằng cháu đích tôn ở đơn vị quen , về quê là chê lạnh, còn chê cái nhà vệ sinh lộ thiên gió lùa. Cứ thế mãi Hứa cũng chẳng chăm nổi, đành đưa nó lên đây.
Đại Quân , đứa con còn nhận ? Con gái chị gái con đấy, bé Tiểu Mai, hồi nó nhỏ con còn bế nó suốt đấy thôi. Mẹ Hứa đẩy cô bé bên cạnh đến mặt Hứa Đại Quân.
Hứa Đại Quân kỹ một lúc ha hả: Cháu ngoại, cháu lên đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-nu-tri-thuc-be-nho-nam-thop-si-quan-kieu-ngao/chuong-181.html.]
Tiểu Mai bệnh viện và môi trường đơn vị với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, tươi : Cậu ơi, bà nội bảo cháu lên đây để trông em giúp .
Thì chị con mới mang bầu mà, rể con thì bận tối mắt tối mũi. Tiểu Mai năm nay cũng mười lăm tuổi , con ở xem ai thì mai cho con bé một đám.
Mẹ Hứa ở đơn vị một thời gian nên tầm mắt cũng mở mang hẳn . So với mấy trong quân đội thì mấy thằng nhóc ở làng chỉ như đám cỏ dại tầm thường. Nếu cháu ngoại thể gả cho trong đơn vị thì hưởng phúc, cuộc sống lên còn giúp đỡ cho nhà nữa.
Bà tính toán kỹ càng. Nhìn những mặc áo trắng qua , Hứa nhíu mày lo lắng tiến lên sờ con trai: Đại Quân, con đến bệnh viện gì, chỗ nào khỏe ?
Lúc họ đến tình cờ gặp trong đơn vị, Hứa tên con trai là đưa ngay. Đến khu tập thể thấy nhà ai, bảo cứ thẳng hướng Đông là thấy, thế là Hứa dắt hai đứa nhỏ tìm đến đây.
Hứa Đại Quân hớn hở: Mẹ, con , là Phương Vân bầu .
Cái gì? Mẹ Hứa trợn mắt: Ngô Phương Vân bầu á? Trời đất ơi, nhà họ Hứa sắp hậu .
Hứa Đại Quân và Hứa vui vẻ , nhưng họ đều bỏ qua Hứa Kim Đản bên cạnh. Biết tin mang thai, trong lòng Hứa Kim Đản vô cùng bất mãn. Cái nhà chỉ thể một bé là con trai thôi, bé tuyệt đối cho phép ai tranh sủng với . Vạn nhất đúng là một đứa con trai thật, bé sẽ em, bao nhiêu đồ ngon đồ ngọt đều là của em hết, chẳng liên quan gì đến bé nữa.
Tâm tư của Hứa Kim Đản ai cả, chẳng ai tin nổi một đứa trẻ ba bốn tuổi mà trong lòng nghĩ ngợi nhiều đến thế.
Mẹ Hứa dắt cháu nội phòng, Ngô Phương Vân còn viện theo dõi, bà nhíu mày khinh bỉ bĩu môi: Làm gì mà quý giá thế, hồi m.a.n.g t.h.a.i con vẫn đồng lụng đấy thôi. Đại Quân , viện phí đắt con?
Hứa Đại Quân đang đắm chìm trong niềm vui nên thuận miệng đáp: Không đắt ạ.
Chương 161: Con mụ phá gia chi t.ử, nợ tiền
Ngô Phương Vân đang chuyện với con gái thì thấy chồng xuống lầu một lát dắt theo cả con trai và chồng về. Chị ngạc nhiên: Mẹ, Kim Đản?
Mẹ Hứa thấy cháu ngoại con dâu ngó lơ thì đẩy con bé lên phía : Đây là con của chị con, bé Tiểu Mai. Tiện lúc con đang mang bầu, cho Tiểu Mai ở đây hầu hạ con.
Ngô Phương Vân bối rối chẳng . Nhà đúng hai phòng trống, đây chồng với Kim Đản ở một phòng là , giờ cháu ngoại lên nữa thì lấy chỗ ở? Tiểu Mai là thiếu nữ , ở trong nhà mãi cũng chẳng tiện.
Sự bối rối của Ngô Phương Vân thì Hứa Đại Quân chẳng hề , một đàn ông như nghĩ sâu xa thế, vẫn hì hì gật đầu: Tiểu Mai khó khăn lắm mới lên đây một chuyến, đợi hai ngày nữa rảnh sẽ dẫn cháu mua bộ quần áo mới thật .