Quân Hôn Ngọt Ngào: Nữ Tri Thức Bé Nhỏ "Nắm Thóp" Sĩ Quan Kiêu Ngạo - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-12-31 17:43:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Triệu Giai Vân cũng đổi ít nhiều. Hóa thanh niên tri thức nào cũng gia đình yêu chiều, Triệu Giai Vân kết hôn mà bố chỉ gửi về mấy gói quần áo, là đồ cũ của cô , cho cùng cũng là hạng sủng ái.

Dân làng lúc mới hiểu tại bà già họ La chướng mắt con dâu đến thế. Trước đây bà cứ ngỡ cưới tri thức là con trai sẽ một bước lên trời, trở thành thành phố, giờ thì , ước nguyện tan tành, bảo bà già họ La ngày ngày ở nhà gây chuyện.

Mẹ đủ ? Triệu Giai Vân bà già họ La sỉ nhục ngay mặt bao , lúc nóng nảy liền dùng hết mười phần sức lực đẩy bà .

Nếu phía nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, bà già họ La chắc chắn ngã nhào. Ở cái tuổi mà ngã gãy xương, gãy chân thì chẳng mấy khi hồi phục nổi, đen đủi khéo đứt luôn chừng.

Bà già họ La chịu nhục, lập tức lao xâu xé với con dâu, khiến xung quanh một phen xem trò . Mọi ngoài miệng thì can ngăn vài câu nhưng chẳng ai thèm động tay.

Ngay lúc hai đang đ.á.n.h đến đỏ cả mắt, Giang Tông Chính chống gậy bước nhanh tới, cất giọng oang oang hỏi: Có ai thấy nhà họ La ?

Mọi đồng loạt đầu, ngón tay cùng chỉ xuống đất, nơi Triệu Giai Vân và bà già họ La đang cấu xé .

Đừng đ.á.n.h nữa, đừng đ.á.n.h nữa! Nhà họ La ơi, La Nhất Bình xảy chuyện .

Triệu Giai Vân và bà già họ La đất lập tức dừng tay. Bà già họ La lồm cồm bò dậy : Đại đội trưởng, ông cái gì cơ? Thằng Nhất Bình nhà hôm nay lên huyện , lát nữa là nó về thôi.

Triệu Giai Vân cũng chẳng màng đến vết thương đau rát mặt, tập tễnh tiến gần Giang Tông Chính, nghi hoặc hỏi: Đại đội trưởng, xảy chuyện gì ạ?

Giang Tông Chính định mở lời thì thoáng thấy mấy dân làng đang vểnh tai ngóng. Chuyện cũng ảnh hưởng , nếu để ngoài , đám nam thanh nữ tú trong cái làng đừng hòng mà đám nào hồn nữa.

Nghĩ đến hậu quả, Giang Tông Chính tức đến mức quăng cả cái gậy . Cái thứ gì, cầu chúng nó như Giang Hành Yến thì thôi, cũng đừng mà kéo lùi cả cái làng Trường Hưng xuống chứ.

Giải tán, giải tán hết ! Ai về nhà nấy, việc ai nấy , đừng chôn chân ở đây nữa.

Sau khi đám đông tản , Giang Tông Chính đanh mặt , lạnh lùng hỏi: La Nhất Bình ở ngoài công việc gì?

Con trai bản lĩnh, nó việc nhẹ nhàng thôi, mệt . Bà già họ La còn hãnh diện khoe khoang với Giang Tông Chính.

Giang Tông Chính hừ lạnh một tiếng. Phải , miếng bánh từ trời rơi xuống tự nhiên rơi trúng đầu La Nhất Bình chứ?

Đại đội trưởng, rốt cuộc là chuyện gì thế ạ? Triệu Giai Vân cố tỏ dịu dàng hỏi.

Các còn mặt mũi mà hỏi ? La Nhất Bình cảnh sát huyện bắt , cảnh sát đang ở nhà kìa, thôi.

Giang Tông Chính nhạt giọng , thầm cầu nguyện chuyện của La Nhất Bình đừng liên lụy đến khác, bằng cái chức đại đội trưởng của ông cũng coi như tong.

Không thể nào! Bà già họ La trợn tròn mắt: Sao... bà kinh hãi đến mức môi run bần bật.

Triệu Giai Vân thầm kêu hỏng bét, cô chạy thục mạng về hướng nhà họ Giang. Cô xác nhận một chuyện.

Chương 102: "Sở Tang Ninh, thật sự ghen tị với cô"

Chuyện liên quan mật thiết đến việc cô gả cho La Nhất Bình rốt cuộc là đúng sai?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-nu-tri-thuc-be-nho-nam-thop-si-quan-kieu-ngao/chuong-115.html.]

Triệu Giai Vân cũng chẳng ngã bao nhiêu đường. Cô lao đến nhà họ Giang, đập cửa điên cuồng. Vừa lúc Lâm Tú Chi mở cửa, cô liền lách vọt thẳng trong.

Ơ , cái gì đấy cái cô Nhất Bình ?

Sở Tang Ninh thấy lời chất vấn của Lâm Tú Chi. Triệu Giai Vân lảo đảo chạy phòng, thấy Chu Vịnh Trác liền lộ vẻ mừng rỡ, cô xông tới nắm c.h.ặ.t lấy tay áo ông: Bác quen La Nhất Bình ?

Sở Viễn Lâm đang c.ắ.n hạt dưa bên cạnh nhíu mày: Cô đồng chí cái gì đấy? Chúng cần giúp đỡ.

Triệu Giai Vân phớt lờ: Bác quen La Nhất Bình ?

Chu Vịnh Trác lạnh lùng gạt tay cô , : Sang Ninh, cô bạn tri thức cùng xuống đây với con vẻ nhiệt tình quá mức nhỉ.

Sở Tang Ninh cũng đầy thắc mắc, cô nghiêng đầu Triệu Giai Vân, xua tay chẳng hiểu mô tê gì: Bố ơi, tuy tụi con cùng xuống đây nhưng quan hệ cũng chỉ bình thường thôi ạ.

Bố? Triệu Giai Vân hét lên, vẻ mặt đầy khó tin: Ông là bố cô?

, là bố , thế? Tiếng hét của Triệu Giai Vân Sở Tang Ninh giật nảy , hạt dưa trong miệng suýt chút nữa thì nuốt chửng cổ họng.

Triệu Giai Vân hai khuôn mặt nét tương đồng , sụp xuống đất , trông chẳng khác gì kẻ điên.

Sao thể như thế , thể chứ...

Triệu Giai Vân nửa nửa , rũ rượi bệt một góc, dán c.h.ặ.t mắt Sở Tang Ninh. Đáy mắt cô bỗng chốc tràn ngập vẻ thèm khát, nhỏ giọng : Sở Tang Ninh, ghen tị với cô lắm, thật sự ghen tị với cô.

Giọng cô nhỏ dần: Hóa ... hóa đoán sai .

La Nhất Bình dựa sự nỗ lực của bản mà trở thành đại gia, mà là dựa bố của Sở Tang Ninh. Tất cả đều sai , sai hết cả .

khuyên La Nhất Bình lên huyện tìm việc, nỗ lực trở thành đại gia như kiếp , hóa đều là giả hết, là giả dối.

Đoán sai cái gì cơ?

Sở Tang Ninh Triệu Giai Vân đầy khó hiểu, thầm nghĩ đầu óc cô chắc vấn đề , quan hệ giữa hai đến mức ? Cô cứ chằm chằm là ý gì chứ?

Sở Viễn Lâm cũng chắn mặt con gái: Sang Ninh, thanh niên tri thức chỗ các con đều thế cả ? Đều điên điên khùng khùng thế ?

Sở Tang Ninh lắc đầu: Con với cô .

Lâm Tú Chi vội vàng bước lên, túm lấy cánh tay Triệu Giai Vân, kéo lôi ngoài: Cô Nhất Bình ơi, chồng cô lúc nãy gọi cô đấy, cô mau về nhà .

Triệu Giai Vân là hạng thế nào Lâm Tú Chi quá rõ, để cô đây nhỡ phát điên hại Sang Ninh thì ?

Sau khi dỗ dành đuổi , Lâm Tú Chi dứt khoát đóng sập cửa , phòng xin Chu Vịnh Trác và Sở Viễn Lâm: Lúc nãy sơ suất quá, để tự tiện xông , hai bác thông gia đừng để bụng nhé.

Chu Vịnh Trác phẩy tay bận tâm, Sở Viễn Lâm cũng tiếp lời: Cái cô tri thức đúng là kỳ quặc thật đấy.

Loading...