Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 778
Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:50:30
Lượt xem: 10
Bánh lá lốt giòn bên ngoài mềm bên trong, lớp trứng và lá bên ngoài cắn vào giòn tan, mùi thơm của lá lốt hòa quyện với thịt bò, tôm và khoai tây, quấn quýt với nhau, tràn ngập cả khoang miệng.
Minh Thư ăn đến nỗi hai mắt cong thành hình trăng khuyết, còn không quên nịnh nọt: "Vẫn là bánh lá lốt thịt bò mẹ làm ngon nhất, ngon hơn nhiều so với món thịt bò sốt tiêu đen kia!"
Niệm Niệm cũng gật đầu bên cạnh.
Bà Bạch cũng gật đầu: "Trước đây nhiều người ngưỡng mộ người nước ngoài nhưng bà không ngưỡng mộ chút nào, bà thấy họ thật đáng thương, họ ăn những thứ gì chứ, không phải khô khốc thì chính là không có mùi vị gì, sao có thể sánh được với ẩm thực của đất nước chúng ta."
Bạch Du cũng nghĩ như vậy.
Sau khi ăn xong, Bạch Du và bà nội đưa hai đứa nhỏ ra ngoài.
Trên đường đi, hai chị em vẫn chưa thấy căng thẳng nhưng khi đến nơi chụp ảnh, nhìn thấy nhiều người như vậy, Niệm Niệm đột nhiên trở nên căng thẳng.
Bạch Du xoa bàn tay nhỏ của cô bé: "Cháu đừng sợ, cháu cứ làm theo lời đạo diễn, còn lời thoại cháu đã thuộc hết chưa?"
Niệm Niệm gật đầu: "Cháu thuộc hết rồi."
Bạch Du: "Thuộc hết rồi thì càng đừng lo lắng."
TBC
Còn Minh Thư thấy chị gái sợ hãi, lại lần nữa "đào" hết can đảm của mình ra nhét vào miệng chị gái, hai chị em nhìn nhau cười, bầu không khí căng thẳng cũng dần tan biến.
Đến địa điểm chụp ảnh, rất nhanh đã có người dẫn hai chị em đi trang điểm thay quần áo, Bạch Du và bà nội mỗi người trông chừng một đứa.
Hiện trường chụp ảnh có rất nhiều người, đủ thành phần, Bạch Du không dám để hai đứa nhỏ rời khỏi tầm mắt của người lớn.
Vốn Bạch Du định nhân cơ hội chụp ảnh lần này trả tiền bữa cơm mà lần trước ngài Kim trả cho cô, chỉ là tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng anh ta, ngay cả chiếc xe ô tô màu đen rất bắt mắt kia cũng không thấy đâu.
Cuối cùng cô chỉ còn cách tìm đạo diễn.
Đạo diễn biết cô muốn trả tiền bữa cơm đó thì mỉm cười xua tay: "Ngài Kim là nhà đầu tư của tổ kịch chúng tôi, cậu ấy giàu có lắm, cậu ấy đã mời các cô ăn cơm thì cứ nhận đi, cậu ấy sẽ không để ý đến số tiền nhỏ đó đâu."
Bạch Du không ngờ anh ta lại là nhà đầu tư, nhớ đến đôi mắt của anh ta, cô không nhịn được hỏi thêm một câu: "Ngài Kim trông không giống người nước chúng ta."
Đạo diễn lớn tiếng gọi một nhân viên ở đằng xa, bận xong mới trả lời câu hỏi của Bạch Du: "Cha của ngài Kim là người gốc hoa, chỉ là từ đời ông nội đã chuyển đến Hồng Kông, còn mẹ cậu ấy thì nghe nói là người Nhật Bản."
Nói xong ông ấy lại đi bận việc khác.
Bạch Du vốn định đưa tiền cho đạo diễn, nhờ ông ấy giúp chuyển giao nhưng nhìn bộ dạng của đạo diễn, chỉ sợ ông ấy không có thời gian để ý đến cô.
Cô đành thôi.
Niệm Niệm đóng vai nữ chính lúc nhỏ nên cảnh diễn của cô bé khá nhiều, còn Minh Thư đóng vai em gái của nữ chính đã c.h.ế.t yểu nên cảnh diễn ít hơn.
Cảnh của Minh Thư ít lại khá đơn giản, lời thoại chỉ có hai câu, một câu là "chị gái", một câu là "ăn thật ngon."
Với Minh Thư thông minh hơn người thì hơi quá đơn giản, hơn nữa tính cách cô bé vốn có chút diễn xuất nên là diễn một lần là đạt khiến đạo diễn cũng phải kinh ngạc liên tục, còn nói sau này có phim sẽ tiếp tục tìm Minh Thư.
Nhưng Minh Thư lại không có hứng thú, cô bé nhăn mặt nói với mẹ: "Mẹ ơi, đóng phim đơn giản quá, sau này con không muốn đóng nữa."
Lần này Bạch Du đưa hai chị em đi thử vai, thực ra cũng muốn để các con mở rộng tầm mắt, chứ không nghĩ đến chuyện để các con làm diễn viên nhí.
Vì vậy vào lúc này nghe lời con gái nói, cô duỗi tay véo mũi cô bé: "Không muốn đóng thì không đóng."
Phía Niệm Niệm vẫn chưa quay xong, đợi Minh Thư tẩy trang xong, Bạch Du lập tức nắm tay cô bé định đi gặp bà nội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-778.html.]
Nhưng ngay khoảnh khắc cô bước ra khỏi phòng trang điểm, một người đàn ông ở đằng xa cầm máy ảnh chĩa vào cô bấm nút chụp.
Một luồng sáng lóe lên.
Lúc đó Bạch Du đang tìm chỗ Niệm Niệm quay phim nên không để ý nhưng Minh Thư có thị lực rất tốt, lập tức phát hiện ra người đàn ông núp sau một gốc cây lớn ở đằng xa.
"Mẹ ơi, có người chụp trộm mẹ kìa!"
Ban đầu Bạch Du tưởng là người của đoàn phim đang chụp mình nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn theo hướng con gái chỉ thì lập tức nhận ra có điều không ổn.
Người đàn ông kia rõ ràng không phải người của đoàn phim.
Một là khoảng cách từ cái cây to đó đến đoàn phim khá xa, hai là dáng vẻ của anh ta quá lén lút, nếu là người của đoàn phim thì không cần phải trốn sau cây để chụp lén, hoàn toàn có thể chụp ảnh một cách đàng hoàng.
Ngay khi cô nhìn sang, người đàn ông kia lập tức hiểu ra mình đã bị phát hiện, vội vàng thu dọn đồ đạc định bỏ đi.
Không có gì đáng ngờ hơn việc này, điều này càng chứng minh người này không bình thường.
Nhưng cô không thể bỏ con gái lại để đuổi theo người đàn ông đó, vừa lúc một nhân viên công tác đi tới, Bạch Du vội kéo anh ấy lại: "Đồng chí này, tôi phát hiện có một người đàn ông ở đằng kia lén lút chụp ảnh đoàn phim, có nên tìm người ngăn lại không?"
Bạch Du không nhắc đến mình, một là cô không chắc chắn hoàn toàn là anh ta đang chụp mình, hai là cô không phải người của đoàn phim, nếu nói anh ta chụp lén mình thì đoàn phim chưa chắc đã xử lý.
Nhân viên công tác nghe vậy thì lại tỏ vẻ không quan tâm: "Không cần để ý, chuyện này thường xuyên xảy ra, đuổi cũng không hết, chủ yếu là chị Mẫn quá nổi tiếng, lần này dù có chạy vào đất liền đóng phim thì một số đội săn ảnh của Đài Loan và Hồng Kông cũng theo tới."
Chị Mẫn là nữ chính của bộ phim này, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Đài Loan, cô chỉ nhìn thoáng qua từ xa, khuôn mặt không khoa trương như lời đồn nhưng dáng người rất thướt tha.
Hóa ra không phải chụp lén cô.
Bạch Du vội buông tay nhân viên công tác, nói lời cảm ơn với anh ấy.
Sau khi nhân viên công tác đi, Minh Thư lại như đinh đóng cột nói: "Mẹ, con không nhìn nhầm đâu, gã ta chính là đang chụp lén mẹ!"
Lúc nãy khi mẹ chưa ra ngoài, chiếc máy ảnh trong tay anh ta hướng xuống nhưng khi mẹ vừa ra ngoài, anh ta lập tức chĩa máy ảnh vào mẹ, cô bé nhìn rất rõ.
"Ừm, cảm ơn con gái đã nhắc nhở, mẹ biết rồi nhưng mà chú nhân viên công tác vừa nãy cũng nói, ở đây thường xuyên có ký giả giải trí đến chụp lén, người đó thấy chúng ta từ phòng trang điểm đi ra, chắc là đã nhầm mẹ với diễn viên trong phim này rồi, thôi đi nào, chúng ta đi tìm bà cố và chị gái con."
Hiện tại trong nước vẫn chưa có đội săn ảnh nhưng đoàn phim này có những ngôi sao hàng đầu đến từ Đài Loan và Hồng Kông, hơn nữa nhân viên công tác vừa nãy cũng nói, thường xuyên có người đến chụp lén.
Vì vậy Bạch Du nhanh chóng quên bẵng chuyện này, dẫn Minh Thư đến một phòng quay khác.
Người đàn ông chụp lén kia chạy ra xa mới dừng lại, anh ta tháo chiếc mũ đội trên đầu xuống rồi lại xé bộ râu giả trên môi xuống, sau đó lau sạch lớp than bôi lên mặt.
Làm xong tất cả những việc này, anh ta mới yên tâm trở về tiệm ảnh.
Đây cũng là lần đầu tiên anh ta làm chuyện như thế này, trong lòng sợ muốn chết, nhất là lúc đứa trẻ kia kêu lên khiến anh ta suýt nữa làm rơi máy ảnh.
Anh ta không biết tại sao đối phương lại bảo anh ta đến chụp người phụ nữ tên Bạch Du kia, anh ta luôn cảm thấy không phải chuyện tốt lành gì nhưng đành chịu thôi vì đối phương trả quá nhiều.
Chụp vài tấm ảnh đã có một trăm đồng!
Một trăm đồng, anh ta làm cả năm cũng không để dành được một trăm đồng, tùy tiện chụp vài tấm ảnh là có thể có một trăm đồng thì anh ta không cách nào nói không được.
Bên phía Niệm Niệm quay phim mất khá nhiều thời gian nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến cô bé, tuy Niệm Niệm rất căng thẳng nhưng cô bé là một đứa trẻ rất nghiêm túc, một khi đã quyết định làm thì sẽ cố gắng làm mọi việc tốt nhất.
Người có vấn đề là một diễn viên nhí nam khác, cậu bé quá căng thẳng, lúc thì quên lời thoại, lúc thì làm sai động tác, mẹ của cậu bé đứng bên cạnh, nhìn con trai liên tục bị NG, còn căng thẳng hơn cả cậu bé, trong lúc đó còn quát mắng cậu bé, mà cậu bé bị mắng như vậy thì lại càng căng thẳng hơn.