Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 767
Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:50:08
Lượt xem: 9
Niệm Niệm giống một đóa hoa bạch lan, dịu dàng ít nói, lặng lẽ tỏa ra mùi thơm, khiến người nhìn không nhịn được mà nghĩ tới cái bánh ngọt mềm mại, không nhịn được muốn cắn một cái.
Giờ Niệm Niệm đã là học sinh năm hai, thành tích nổi trội, giáo viên lẫn bạn học trong trường đều rất thích cô bé, cô bé ở nhà cũng rất ngoan ngoãn biết chuyện, biết giúp đỡ làm việc, vả lại bắt đầu từ năm trước, Triệu Kí Thu đã chính thức nhận cô bé làm đệ tử cuối cùng, chuẩn bị truyền thụ kỹ thuật thêu tranh hai mặt cho cô bé.
Đối với chuyện này, cô đã hỏi chủ kiến của Niệm Niệm, Niệm Niệm rất thích thêu thùa, vả lại tính cách của cô bé rất điềm đạm, có thể ngồi lâu, bởi vậy từ năm trước cô bé đã bắt đầu bắt đầu học tập thêu thùa với Triệu Kí Thu.
Còn Minh Thư thì lại giống một đóa hoa hồng đỏ tươi, rực rỡ tùy ý, nhưng lại có cảm giác khiến người ta không thể nào không chú ý tới vẻ đẹp nữ tính, hơn nữa ngũ quan của Minh Thư càng ngày càng giống Giang Lâm, nhưng lại tập hợp tất cả ưu điểm trên người cô bé, có đôi khi cô còn cảm thấy ngạc nhiên vì vẻ đẹp của con gái.
Ngay từ đầu Minh Thư đã theo chị gái tới nhà trẻ, sau này khi Niệm Niệm vào học Tiểu học, cô bé đã không muốn tới nhà trẻ nữa, cảm thấy mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ rất ấu trĩ, cô có nghĩ tới việc để Minh Thư đi học Tiểu học sớm, nhưng cô đã hỏi mấy trường, trường nào cũng cảm thấy tuổi của cô bé còn quá nhỏ.
Bởi vậy giờ Minh Thư đang ở trong nhà, khi rảnh cô sẽ dạy cô bé, không rảnh thì cô bé sẽ tự đọc sách.
Niệm Niệm: “Phim truyền hình ạ, giáo viên nói đạo diễn và biên kịch ở Đài Loan tự mình tới chọn người, giáo viên nói cháu phù hợp với yêu cầu của bọn họ, có thể tới thử vai một lần.”
Giáo viên nói cô bé trông rất xinh đẹp đáng yêu, còn biết khiêu vũ, khen tới mức cả khuôn mặt của cô bé đều đỏ lên, tuy rằng cô bé rất thích được khen, nhưng bảo cô bé tự khen mình thì cô bé thật sự không làm được.
Bạch Du không kịp trả lời, Minh Thư đã nhào tới: “Mẹ, con cũng muốn tham gia thử vai.”
Bạch Du ôm lấy con gái: “Con không phải học sinh trong trường, vả lại chắc bọn họ chỉ cần diễn viên nhí tầm tuổi của chị con.”
Minh Thư không dễ dàng bị thuyết phục như vậy: “Mẹ ơi, không phải mẹ nói mọi việc phải thử sức một lần mới biết được được ư? Giờ vẫn chưa thi, sao mẹ biết đối phương không cần con? Ngộ nhỡ đối phương thấy môi đỏ răng trắng, mắt ngọc mày ngài, dung mạo như thần tiên, chim sa cá lặn rồi chọn con thì sao?”
Khóe miệng Bạch Du giật giật: “...” Thành ngữ không phải dùng như vậy.
Niệm Niệm bị dáng vẻ của em gái làm bật cười, cô bé che miệng nở nụ cười.
Gần đây cô bé bắt đầu thay răng, khi cười sẽ để lộ việc thiếu một cái răng, cho nên cô bé thích dùng tay che miệng khi cười.
Bạch Du cũng cảm thấy con gái ngạo mạn, nhưng cô bé nói đúng, chuyện chưa thử làm sao biết sẽ thành công không, đúng lúc ngày mai cô không cần lên lớp, vì thế cô quyết định dẫn hai người tới thử vai.
Có được chọn không cũng không quan trọng, coi như là gia tăng kinh nghiệm cho hai đứa nhỏ.
Nhưng lúc này Bạch Du lại không ngờ được rằng, cô sẽ gặp một người đàn ông ở đó.
Buổi tối sau khi cơm nước xong, Bạch Du đang định tản bộ với bà nội, đúng lúc này điện thoại vang lên.
Là Lâm Hướng Tuyết gọi tới từ thủ đô.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-767.html.]
Sau khi nghe thấy giọng Bạch Du, cô ấy chợt thở dài một tiếng: “Bạch Du, mình muốn ly dị.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạch Du nghe vậy thì sửng sốt theo bản năng.
Mấy năm gần đây, bởi vì công việc của cô và Giang Lâm bận rộn, kỳ nghỉ có vấn đề nên rất ít khi trở về thủ đô, chỉ trở về một lần vào Tết Âm Lịch năm 1979.
Cô, Lâm Hướng Tuyết, còn có chồng Tằng Cảnh Lâm của cô ấy đã từng gặp nhau một lần, lúc đó đôi vợ chồng vừa nói vừa cười, trông khá vui vẻ, Tằng Cảnh Lâm cũng đối xử rất tốt với Lâm Hướng Tuyết và con gái Tiểu Mang Quả, sau này tuy bọn cô không gặp mặt, nhưng vẫn luôn trao đổi thư từ qua lại, chưa từng nghe cô ấy nói chuyện tình cảm không êm đẹp.
Đầu dây điện thoại bên kia khựng lại, Lâm Hướng Tuyết thở dài nói: “Thôi, nếu cậu không nói với mình, mình cũng không biết mình thật sự nghĩ gì, nghiêm túc mà nói, không xảy ra chuyện gì không thể chịu đựng được, nhưng... Mình cảm thấy hôn nhân không thú vị.”
Tằng Cảnh Lâm không ngoại tình, cũng không làm chuyện có lỗi với cô ấy, mấy năm nay mẹ chồng của cô ấy ít làm chuyện mờ ám, mọi thứ khá tốt, nếu cô ấy nói với người nhà và những người khác cô ấy muốn ly dị, chắc chắn mọi người sẽ cảm thấy cô ấy đã điên rồi.
Nhưng giống như người uống nước, ấm lạnh tự mình mới biết được.
Chỉ có mình cô ấy mới biết được, tình cảm giữa cô ấy và Tằng Cảnh Lâm xảy ra vấn đề.
Khi vừa đám cưới bọn họ sẽ cùng nhau đi xem phim điện ảnh, cùng nhau thảo luận quan điểm về một cuốn sách, nói chuyện thú vị xảy ra xung quanh mình, không biết bắt đầu từ khi nào, cả ngày bọn họ không nói với nhau được quá năm câu, vả lại chỉ toàn là những chuyện quay chung quanh con gái, đôi khi con gái không ở bên cạnh, cô ấy không biết nên nói gì với chồng.
Cô ấy cũng không nhớ rõ đã bao lâu bọn họ không ra ngoài ăn cơm và xem phim điện ảnh riêng với nhau, thậm chí bọn họ đã rất lâu không làm chuyện vợ chồng, bao lâu? Hơn nửa năm, nói không chừng có lẽ là càng lâu, anh ấy không nhắc tới, cô ấy cũng không muốn, bọn họ sống với nhau như anh em chung ký túc xá.
Cuộc sống bọn họ theo đuổi cũng càng ngày càng không giống nhau, cô ấy cảm thấy anh ấy đã làm ở đơn vị nhiều năm như vậy, vị trí lại không có chút thay đổi, cô ấy khuyên anh ấy đăng ký tham gia Kỳ thi Đại Học với mình, hoặc là đi đào tạo, nhưng anh ấy đều từ chối tất cả.
Không chỉ từ chối, anh ấy còn cảm thấy cô ấy đang làm loạn: “Học để làm gì, chẳng lẽ tôi đi đào tạo thì đơn vị sẽ cho tôi thăng chức tăng lương? Đơn vị chú trọng lai lịch và mạng lưới giao thiệp, không phải bằng cấp.”
Tằng Cảnh Lâm trở thành lãnh đạo không lớn không nhỏ trong một xưởng sắt thép, muốn trèo lên trên thì lai lịch là không đủ, giống như lời anh ấy đã nói, muốn trèo lên trên chỉ có thể từ từ điều chỉnh lai lịch, sau đó thêm mạng lưới giao thiệp, sau khi bốn mươi tuổi thì mới có thể thăng lên một chức.
Nhưng mấy năm nay kết quả và lợi ích của nhà máy càng ngày càng không còn như trước, tuy rằng tiền lương của anh ấy không nhỏ nhưng Lâm Hướng Tuyết luôn cảm thấy đây không phải là chuyện tốt, bởi vậy nên muốn kiếm đường lui cho anh ấy, nhưng Tằng Cảnh Lâm lại cảm thấy cô ấy buồn lo vô cớ, bọn họ không ai thuyết phục được ai.
Hai người cũng có suy nghĩ khác nhau về chuyện sinh đứa sau, ngay từ đầu cô ấy thật sự muốn xong chương trình Đại Học sẽ suy xét tới đứa sau, nhưng khi cô ấy học càng nhiều xem càng nhiều, cô ấy càng cảm thấy không đủ, cô ấy muốn bước thêm một bước học tập, nếu mang thai vào lúc này, chuyện học tập và sự nghiệp của cô ấy sẽ bị gián đoạn.
Đây là điều cô ấy không muốn nhìn thấy.
Nhưng mẹ chồng vẫn luôn không từ bỏ ý nghĩ muốn cô ấy sinh một đứa con trai, bà ta không dám nói những lời này ở trước mặt cô ấy, mỗi ngày nói trước mặt mặt Tằng Cảnh Lâm để tẩy não, không biết có phải là do nghe nhiều không, Tằng Cảnh Lâm cũng thay đổi suy nghĩ, anh ấy muốn có thêm một đứa con trai, tuy không nói rõ, nhưng cô ấy nhìn ra, thật ra là anh ấy rất muốn một đứa con trai.
Nếu chỉ muốn có thêm một đứa con, có lẽ cô ấy sẽ không phản cảm như vậy, nhưng bọn họ ở trong tối ngoài sáng ám chỉ muốn một đứa con trai, vậy còn con gái của bọn họ thì sao? Cô ấy không khỏi lo lắng, nếu thật sự sinh ra một đứa con trai, chẳng phải Tiểu Mang Quả của cô ấy sẽ bắt đầu sống trong sự thiên vị của cha và bà nội ư?
Bạch Du đau khổ vì sự thiên vị của mẹ, cô ấy tận mặt nhìn thấy, cô ấy thật sự không mong con gái của cô ấy sẽ gặp chuyện như vậy, vì thế cô ấy vẫn luôn kiếm cớ, nhưng chín tráng trước, bên trên phát biểu “Thư ngỏ gửi tới toàn thể Đảng viên và Đoàn viên liên quan tới vấn đề tăng trưởng dân số của nước ta”, cũng nhắc tới một đôi vợ chồng chỉ nên sinh một đứa con.