Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 764

Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:49:15
Lượt xem: 19

Mọi người đều bị sốc trước loạt hành động này, bắt đầu xì xào bàn tán.

Bạch Du giấu mình đi, lặng lẽ rời đi cùng đoàn người.

Đến nhà hàng quốc doanh, Bạch Du nhìn về phía mấy người còn chưa tỉnh táo lại: “Sao còn ngơ ra đấy? Không phải nói là muốn ăn thịt sao?”

Lúc này nhóm Cảnh Phỉ mới phản ứng lại sau chuyện chấn động vừa rồi.

Vài người mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói được gì, cho nên ngoại trừ bội phục, trong lòng cũng chỉ có bội phục.

Nếu đổi lại là họ rơi vào hoàn cảnh như thế kia, nữ thì sẽ tức giận đến bật khóc, nam thì cảm thấy mình sẽ tức giận rồi đánh nhau với đám phóng viên, nhưng dù thế nào đi nữa thì đó cũng chẳng phải cách hay gì.

Còn Bạch Du, có thể lấy nửa lạng đập ngàn cân, không cần động đến một binh một tốt nào cũng có để đánh quân địch tan tác, thật sự quá giỏi!

Mọi người đều bội phục sát đất, sau đó biến sự bội phục thành cơn đói, gọi rất nhiều thịt.

Các món ăn khác trong nhà hàng quốc doanh này khá bình thường, nhưng lòng heo và sườn heo nướng lại là tuyệt đỉnh.

Mùi thơm của thịt quyện với mùi than củi lan tỏa, miếng sườn có vết cháy xém nóng hổi, khi dùng đũa chọc nhẹ vào sẽ có cảm giác là tách được ra ngay.

Cắn một miếng, nước mỡ thơm ngon tứa ra, quả thật khiến người ta phải bối rối.

Cảnh Phỉ: “Ngon quá, nướng thơm hơn hấp nhiều.”

Bạch Du gật đầu: “Nướng rất thích hợp với các loại thịt có nhiều mỡ như lòng heo, sườn heo.’

Bữa cơm này mọi người người đều ăn no nê.

Chu Ninh Sinh còn tìm Bạch Du xin lỗi, còn muốn Bạch Du giải thích cho mình.

Song Bạch Du cũng không có thời gian quan tâm tới anh ta. Sau đó, anh ta nhận được quá nhiều khiếu nại từ người dân, cuối cùng đã bị sa thải.

Để chuộc lỗi, cũng vì doanh số bán hàng, các phóng viên khác của vài toà soạn nhỏ đã đưa tin về câu chuyện m.á.u chó của gia đình Ngô Hiếu Nghi.

TBC

Cuối cùng Ngô Hiếu Ngọc đã bị đuổi khỏi trường, còn Ngô Hiếu Nghi thì đương nhiên không thể quay lại trường đại học được nữa.

Ngô Hiếu Ngọc tức đến mức cầm số tiền Ngô Hiếu Nghi đưa cho Nha Nha rồi bỏ chạy. Ngô Hiếu Nghi chịu không nổi cơn kích động và đã phải vào bệnh viện.

Gia đình họ Ngô trở nên rối loạn vì mấy bài báo ấy.

Nhưng những điều đó cũng chẳng liên quan tới Bạch Du.

Tại Hội chợ Quảng Châu lần này, nhà máy chạm khắc vỏ sò Phi Ngư đã nhận được tổng số đơn đặt hàng nước ngoài trị giá hai trăm ngàn đô.

Nếu đổi sang đồng, số tiền đó là hơn ba trăm ngàn.

Đây là số tiền mà công xã có nằm mơ cũng không dám, thậm chí lúc đầu, Âu Dương Văn Khiên nghĩ lấy được đơn hàng mười ngàn đồng đã là giỏi lắm rồi.

Không ngờ Bạch Du vừa ra tay thì lại thực sự tạo nên kỳ tích.

Đơn hàng về liên tục như tuyết rơi, xưởng chạm khắc vỏ sò lại đang tuyển nhân công.

Một số công nhân trước đây đã được thăng chức làm tổ trưởng, người có tài thiết kế như Lâm Bảo Châu đã được chuyển sang đội thiết kế. Nhu cầu về vỏ sò cũng ngày càng tăng, mỗi nhà mỗi hộ chỉ cần không lười biếng thì đều có thể kiếm tiền dựa vào vò sỏ.

Không chỉ các xã viên vui mừng, giám đốc Vương của Liên đoàn Phụ nữ còn mừng rỡ hơn.

Vì Bạch Du đã đề nghị từ chối nhận vỏ sò mấy người bạo lực gia đình nên đã có rất đàn ông phải bỏ tính nóng nảy để bán được vỏ sò, đồng thời cũng ngừng đánh đập và mắng mỏ vợ con ở nhà, bầu không khí trong xã rất tốt.

Bà ấy được lãnh đạo huyện khen thưởng và trở thành cán bộ tiên tiến của năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-764.html.]

Bà ấy đã làm việc ở Liên đoàn Phụ nữ nhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được khen ngợi, khiến bà ấy cảm thấy mình có thể làm việc thêm hai mươi năm nữa cũng được!

Về phần Bạch Du, nhà trường đã khen ngợi cô, một số sinh viên khác tham gia hội chợ và báo chí hết lần này đến lần khác khen họ tới tấp.

Bốn người nhóm Cảnh Phỉ mỗi người mua hơn chục tờ báo về nhà. Sau khi đọc báo, người nhà của họ rất vui mừng và tự hào.

Doanh số bán hàng của nhật báo Tân Hoa đã tăng vọt, trở thành toà soạn lớn sóng vai với nhật báo của tỉnh.

Tất nhiên xã cũng không thất hứa, sau đó đã trợ cấp cho Cảnh Phỉ mỗi người 50 đồng.

Đây là lần đầu tiên bốn người tự tay mình kiếm được nhiều tiền như vậy, ai nấy đều vô cùng vui mừng và phấn khởi.

Đặc biệt là Cổ Lan Hương, cô ấy lập tức chuyển tiền về nhà, nhờ số tiền này mà cô ấy đã kịp thời cứu mạng cha mình, điều này khiến cô ấy luôn cảm kích Bạch Du.

Năm đó, Bạch Du được bầu chọn là thành viên tiên tiến của đảo Quỳnh Châu. Ban đầu, lãnh đạo huyện còn muốn cô làm phó tổng giám đốc xưởng chạm khắc vỏ sò, nhưng Bạch Du biết cô sẽ rời khỏi xưởng chạm khắc vỏ sò ngay khi tốt nghiệp, nên cô đã từ chối.

Thời gian thấm thoát trôi qua, đã là ba năm sau.

Cây quạt điện trong phòng chuyển động phát ra tiếng kẹt kẹt kẹt kẹt, cậu bé ngủ trên chiếc chiếu bên cạnh Tôn Tường Vy, cậu bé ngủ say sưa như một con lợn nhỏ, đôi gò má đỏ bừng, trong lòng Bạch Du mềm nhũn khi thấy cảnh này.

Đồng thời cô còn thấy sự nguội lạnh trong lòng Tôn Tường Vy.

Tôn Tường Vy nhìn con trai mập mạp, da đen, nước miếng chảy đầy đất đang ngủ ở bên cạnh, cô ta bày vẻ mặt ghét bỏ và nói: “Mình đổi ba thằng con trai của mình với con gái của cậu, cậu thích thằng nào trong ba đứa thì cứ chọn, nếu cậu thích cả ba thằng cũng được.”

Không sai, cô ta lại sinh con trai.

Ba năm trước khi Tôn Tường Vy biết mình mang thai, cô ta đã không định sinh nhưng tên khốn Tạ Húc Đông kia nói ngộ nhỡ là con gái thì sẽ rất tiếc. Thế nên cô ta đã giữ đứa bé lại, để đảm bảo đứa bé là con gái, bọn họ còn cố ý đi siêu âm hai lần, lần nào bác sĩ cũng nói chắc nịch với bọn họ là con gái.

Lúc đó bọn họ rất vui mừng, bọn họ trát vữa cả căn phòng thành màu hồng phấn để chào đón con gái. Bên Nam Kinh gửi rất nhiều váy dành cho con gái, nào ngờ kết quả sinh lại khiến tất cả mọi người trợn tròn mắt… Là con trai.

Cô ta nghi ngờ con của mình bị người ta đánh tráo, con gái trắng mềm thơm tho của cô ta đâu? Sau này bác sĩ nói với cô ta bằng vẻ mặt ngại ngùng, nói rằng có thể là khi siêu âm gắp trúng gà con của đứa bé nên khiến bà ấy nghĩ rằng đó là con gái.

Đúng là sấm sét giữa trời quang!

Cộng thêm đôi song sinh ở trước mặt, bây giờ bọn họ có ba thằng nhóc thối, bạn có thể tưởng tượng được dáng vẻ ba ác ma chạy như điên trong nhà không? Cô ta muốn nhét ba đứa trở lại vào trong bụng rất nhiều lần.

Mặc dù Tôn Tường Vy muốn sinh con gái nhưng cô ta cảm thấy số mệnh của mình không có gái. Thế nên sau khi sinh thằng thứ ba, cô ta đã bảo Tạ Húc Đông đi buộc ga rô.

Chẳng qua là khi gặp Tiểu Minh Thư, cô ta vẫn cảm thấy thèm.

“Không được, cảm ơn.”

Bạch Du bị dáng vẻ của cô ta chọc cho tức cười, cô đứng dậy đi lật mặt bánh xốp nướng.

Mùi thơm cháy sém ồ ạt tuôn ra từ bên trong lò nướng, Tôn Tường Vy ngửi thật sâu rồi hỏi: “Cậu thật sự muốn trở về đảo Quỳnh Châu sau khi tốt nghiệp à?”

Bạch Du có thể tốt nghiệp sau khi hoàn thành học kỳ này, còn Tôn Tường Vy có thể tốt nghiệp vào tháng sáu năm nay nhưng vì sinh đứa thứ ba nên phải xin nghỉ một năm, vì vậy tới tháng sáu năm sau cô ta mới tốt nghiệp.

Thật sự muốn nhanh chóng tốt nghiệp.

Suốt ba năm nay chỉ toàn là nước mắt.

Cô ta nghĩ rằng chuyên ngành tiếng Trung rất nhẹ nhàng và rất đơn giản, dù sao tất cả mọi người đều biết nói và biết viết tiếng Trung. Nhưng sau khi tiến vào thì mới biết là một cái bẫy to, nào là Văn học Cổ điển, Văn học Đương đại, Văn học Nước ngoài, nào là sáng tác, coi như cô ta bó tay toàn tập.

Suốt ba năm nay cô ta luôn lăn lộn và chạm tới mức đạt chất lượng, cô ta khổ quá.

“Chắc chắn là phải trở về, không phải là cậu không biết, năm ngoái mình đã nhận thầu một ruộng đất lớn ở công xã Phi Ngư, từ năm trước đã bắt đầu xây dựng, trong năm nay là có thể xây dựng xong.”

Bạch Du đóng nắp lò nướng lại lần nữa, cô quay về rồi cầm lấy ly nước dưa đỏ uống một ngụm, cảm giác mát lạnh thoải mái, thật sự là rất ngon.

Loading...