Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 746
Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:48:40
Lượt xem: 8
Nghĩ đến đây, cô ấy không khỏi hối hận vì những lời mình vừa nói.
Lãnh đạo khoa ngoại ngữ rất coi trọng việc này, lập tức họp bàn về vấn đề này nhưng ý kiến của mọi người lại không thống nhất, ý kiến ủng hộ và phản đối mỗi bên chiếm một nửa, hơn nữa lập luận của cả hai bên đều có lý.
Cô Vương: “Thư ký Trịnh, tôi nghĩ trước khi đưa ra kết luận, tốt nhất nên nghe ý kiến của chính bạn học Bạch Du.”
Thư ký Trịnh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, vậy thì ngày mai nghe ý kiến của bạn học Bạch Du rồi hãy quyết định.”
Vì sắp đến giờ tan làm, mà buổi chiều Bạch Du không có lại không ở ký túc xá nên thư ký Trịnh quyết định ngày mai sẽ cho người thông báo Bạch Du đến văn phòng một chuyến.
Nhưng chuyện này không phải là bí mật, ngoài lãnh đạo biết ra, rất nhanh sinh viên cũng biết, từng tờ báo thường ngày Tân Hoa được truyền tay nhanh chóng giữa các ký túc xá khác nhau, có người không chờ được đã chạy đi mua báo về xem.
“Mọi người đã xem báo thường ngày Tân Hoa của hôm nay chưa?”
“Cô đang muốn nói chuyện của bạn học Bạch Du khoa ngoại ngữ đúng không?”
“Đúng đúng, tôi cảm thấy bạn học Bạch Du quá thần kỳ, trong hai tháng đã thành lập mộ xưởng sản xuất, hơn nữa xòn muốn tham gia Hội chợ Quảng, nghe nói hội chợ Quảng có các thương nhân nước ngoài từ khắp thế giới, tôi cũng muốn tới xem.”
“bạn học Bạch Du thật sự rất giỏi, không chỉ có thành tích đứng đầu trong khoa, mà còn trở thành một chủ nhiệm của xưởng sản xuất, từ trước đến giờ tôi chưa từng tới của hàng Hữu Nghị bao giờ, kết quả cô ấy lại đạt được hợp tác với người ta, thật là không bội phục cũng không được!”
Tương tự như vậy, cũng có tiếng khen ngợi, cũng có tiếng không tán thành.
“Mọi người đều nói Bạch Du lợi hại, tôi lại cảm thấy không có gì nổi bật cả, mọi người không thấy được viết trên bài báo sao, công xưởng kia chỉ hơn hai mươi người, một công xưởng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa, tôi chưa bao giờ thấy công xưởng nào ít người như vậy cả, đơn vị của cha tôi đã có hơn người nghìn người rồi.”
“Công xưởng nhỏ thì không có gì, nhưng tôi cảm thấy cô ấy quá vội, thật vất vả mới có thể thi lên đại học, sao cô ấy không học tập cho giỏi mà lại đi làm những thứ này, nếu như cô ấy muốn làm công xưởng, vậy thì dứt khoát đừng đi học nữa!”
“Tôi cũng thấy như vậy, thực ra tôi chưa bao giờ thực sự thích Bạch Du này cả, tôi cảm thấy cô ấy luôn ra vẻ trịch thượng, lần này cô ấy làm như vậy, nói không chừng lại muốn tạo ra sự đặc biệt để thu hút sự chú ý của mọi người.”
Ngón tay thon dài của Tần Yến nắm tờ báo, nghe nói như vậy thì ngẩng đầu lên rồi cười lạnh một tiếng: “Không ăn được nho thì nói nho chua, miệng của một người đàn ông còn lẻo mép hơn bà tám, người ta cần mày thích à? Đúng là xem mình như món đồ chơi mà!”
“Tần Yến, mày nói ai?”
Nam sinh chê bai Bạch Du kia nghe nói như vậy thì trên khuôn mặt đầy mụn bỗng đỏ bừng vì tức giận, khiến những nốt mụn mủ đó càng thêm ghê tởm.
Tần Yến lười biếng gấp tờ báo lại, cười khinh thường: “Tao nói bà tám, a, không đúng, phải là ông tám.”
“...”
Chàng trai mặt mụn tức đến nỗi mụn trên mặt suýt nổ tung, anh ta muốn cãi lại nhưng miệng Tần Yến rất độc, hơn nữa anh ta lại rất không biết xấu hổ, cãi nhau thì lời nào cũng dám nói, người cãi nhau với anh ta chưa từng có ai thắng.
Càng tức hơn là tên này lại có một khuôn mặt khiến người người phẫn nộ, nam sinh nào dám nói xấu anh ta thì lập tức trở thành kẻ thù chung của các nữ sinh.
Khuôn mặt của mình thì đầy mụn, vốn dĩ đã không được lòng các nữ sinh, nếu thực sự cãi nhau với Tần Yến thì anh ta sợ mình sẽ bị các nữ sinh khác ghét bỏ.
Nghĩ đến đây, anh ta chỉ đành nuốt cục tức vào bụng, tức đến nỗi nốt mụn trên mặt càng đỏ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-746.html.]
Tần Yến thấy đối phương đã hạ hỏa thì cũng không nói gì nữa, thân hình cao ráo đứng dậy, sải bước dài đi ra khỏi ký túc xá chật chội.
Anh ấy quanh co lòng vòng trong khuôn viên trường, cuối cùng rẽ vào khu người nhà của giáo viên rồi gõ cửa một căn nhà nhỏ xây theo kiểu phương Tây có sân.
Sau khi bảo mẫu đón anh ấy vào rồi mời anh ấy ngồi ở phòng khách, sau đó quay người lên lầu mời chủ nhà.
Rất nhanh, một người phụ nữ vội vã chạy xuống từ tầng trên, miệng không ngừng gọi: “Yến Nhi, Yến Nhi, con tới thật sao!”
Giọng nói của người phụ nữ như tiếng oanh vàng hót, không thể diễn tả được sự uyển chuyển và trong trẻo, càng khiến người ta kinh ngạc hơn là dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của bà ấy.
Người phụ nữ trông chỉ ngoài ba mươi tuổi, da trắng như ngọc, trên mặt không thấy một chút tì vết nào, đôi mắt long lanh như nước khiến đàn ông chỉ nhìn thôi cũng đủ say đắm.
Tần Yến nghe thấy cách xưng hô, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đừng gọi tôi là Yến Nhi nữa!”
Giang Hàm Chấu vội lấy lòng nói: “Được rồi, là lỗi của mẹ, sau này mẹ tuyệt đối không gọi tên này của con nữa, con ăn cơm chưa? Tối nay con ở đây dùng cơm với mẹ đi, còn có chú Trịnh… Của con có được không?”
Giang Hàm Châu và Tần Yến có vài phần giống nhau, nhưng hai người đứng cạnh nhau trông giống chị em hơn là mẹ con.
Tần Yến như nhớ ra mục đích mình đến đây, giọng điệu dịu đi một chút: “Tôi ăn rồi, lần này tôi tới đây là có chuyện muốn nhờ bà giúp”
Giang Hàm Châu không những không thấy lời anh ấy nói quá đáng mà còn lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng: “Con muốn mẹ giúp gì thì cứ nói, chỉ cần có thể làm được thì mẹ nhất định sẽ giải quyết giúp con!”
Tần Yến là đứa con bà ấy sinh ra với người chồng trước, nhưng lúc đó chồng bà ấy cờ b.ạ.c rồi còn ngoại tình, bà ấy không chịu được nên đã ly hôn, chỉ là thế lực của nhà họ Tần lớn, bà ấy phải mất chín trâu hai hổ mới khiến chồng cũ đồng ý ly hôn nhưng bất kể thế nào cũng không chịu để bà ấy mang con đi.
TBC
Lúc đó bà ấy đã từng nghĩ đến chuyện không ly hôn, vì con mà tiếp tục sống với chồng cũ, nhưng cuối cùng bà ấy vẫn ích kỷ, lựa chọn hạnh phúc cho bản thân. Sau đó mệnh của bà ấy tốt, từ An Huy đến thành phố Quảng tìm việc thì gặp được người chồng hiện tại là ông Trịnh, ông Trịnh là người có học thức, chưa bao giờ to tiếng với bà ấy, không để bà ấy làm việc nhà, chiều chuộng bà ấy như trẻ con, bà ấy chỉ sinh cho ông Trịnh một cô con gái nhưng ông Trịnh cũng không hề chê bai, mà còn sợ bà ấy vất vả nên đã tự đi thắt ống dẫn tinh.
Những năm gần đây, bà ấy đều đặn viết thư gửi về cho con trai, kèm theo đó là quần áo, đồ ăn, đồ dùng cho con, nhưng có vẻ như con trai đã oán trách bà ấy, nên chưa bao giờ liên lạc với bà ấy.
Lần này bà ấy biết con trai thi đậu đại học Trung Sơn, còn vào khoa ngoại ngữ do ông Trịnh quản lý khiến bà ấy lo rằng đứa trẻ này muốn trả thù ông Trịnh, nên trong lòng bà ấy lo lắng không thôi, đồng thời cũng vô cùng khao khát được gặp mắt con.
Bà ấy không dám tìm con, chỉ có thể lén nhìn con mình từ xa, chỉ là không ngờ con lại chủ động tới tìm mình.
Giang Hàm Châu kìm nén sự vui sướng trong lòng, mặt đầy mong đợi nhìn con trai.
Tần Yến lại né trách ánh mắt của bà ấy: “Bà đã đọc báo thường ngày Tân Hoa của hôm nay chưa?”
Giang Hàm Châu lắc đầu: “Vẫn chưa, mẹ sẽ đi đọc ngay bây giờ.”
Tần Yến: “Không cần, tôi nói cho bà là được rồi, trên đó có một bài báo nói về một bạn học nữ khoa ngoại ngữ của chúng tôi làm trưởng công xưởng, hiện giờ mọi người ở trường học đều đang nghị luận về chuyện này, bà bảo chồng bà đừng làm loạn!”
Mặt Giang Hàm Châu đầy vẻ mơ hồ, bạn học nữ gì, trưởng xưởng gì, bà ấy hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng bình thường con trai còn chẳng cả nói chuyện với bà ấy, lần này lại vì một bạn học nữ chạy tới nhà tìm bà ấy, chẳng lẽ bạn học nữ này là người con trai thích ư?
Nghĩ tới đây, Giang Hàm Châu rất hối hận vì hôm nay đã không đọc báo thường ngày Tân Hoa.
Chỉ là chưa đợi bà ấy nói thì cửa bỗng tối sầm lại, một bóng người cao lớn bước vào: “Vậy cháu nói xem, tại sao chú không thể làm loạn?”