Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 745

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:15:19
Lượt xem: 12

Bạch Du liền đi đến trạm thịt mua chân giò heo về nấu chân giò hầm hải sâm.

Cô hầm chân giò rồi đặt hải sâm lên trên, thêm một ít rượu nếp của khách gia vào, hầm nhỏ lửa tầm mười phút là bắc nồi được.

Sơn hào hải vị hòa quyện, giò heo mềm mịn, chỉ cần cắn một miếng đã cảm nhận được sự mềm nhũn tan ra trong miệng. Hải sâm thấm đẫm nước thịt, cắn một miếng, vị ngon đậm đà tràn ngập trong khoang miệng khiến người ta vô cùng thư thái.

Bạch Du đã đến khảo sát trường mẫu giáo mà mẹ Tập đề cử hai lần và không hề phát hiện ra vấn đề gì. Trường mẫu giáo có khuôn viên rộng rãi, giáo viên rất kiên nhẫn dạy dỗ bọn trẻ, còn có các hoạt động giảng dạy như ca hát, nhảy múa. Nguyên liệu mà nhà bếp sử dụng đều tươi mới.

Ngoài khoản học phí khá cao thì mọi thứ đều ổn.

Bạch Du cảm thấy cô có thể chi trả được nên cô đã quyết định đưa Niệm Niệm đi đăng ký.

Ai ngờ cô nhóc biết chị gái sắp đi học mẫu giáo thì cũng đòi đi theo.

Mới đầu Bạch Du nghĩ cô nhóc còn nhỏ tuổi quá, muốn đợi bé lớn hơn một chút mới cho đi, nhưng không cho cô nhóc đi thì nhóc con bắt đầu gào khóc. Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, cô đành phải đi hỏi trường mẫu giáo xem.

Trường mẫu giáo có nhận trẻ nhỏ tuổi, mà bé con đã biết tự ăn cơm, mặc quần áo và đi nhà xí, còn chưa đăng ký nhập học mà đã khiến các cô giáo yêu thích rồi. Bạch Du thấy thế thì đành phải đăng ký cho con gái.

Sau khi Tôn Tường Vy biết chuyện thì cũng nhanh chóng gửi hai cậu con trai đến trường.

Mặc dù trong nhà có bảo mẫu nhưng hai thằng ranh con quá nghịch ngợm, cô ta thương dì Bao Thái nên không ngần ngại cho cả hai con đi học mẫu giáo.

Vài ngày sau, bài báo về nhà máy đồ cẩn xà-cừ cuối cùng cũng được đăng lên.

Trên trang bìa đẹp nhất của báo thường ngày Tân Hoa, bài viết với tiêu đề nổi bật thu hút sự chú ý của mọi người.

Tuy lượng báo mà báo thường ngày Tân Hoa phát hình kém báo thường ngày Tỉnh Thành và báo thường ngày Nhân Dân nhưng cũng có nhiều đơn vị đặt báo.

Hôm đó, Cảnh Phỉ ở trường quay về nhà dì thì vô tình nhìn thấy tờ báo trên bàn. Mới đầu cô ta không quan tâm lắm, nhưng khi đi ngang qua, hình như cô ta mới liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.

Thế là cô ta lập tức lùi lại, nhìn kỹ...

"Bạch Du! Lại là Bạch Du!"

"Bạch Du trở thành chủ nhiệm nhà máy bao giờ vậy?"

"Còn chưa tốt nghiệp đã đi làm rồi, cô ta không muốn bằng cấp nữa à?"

Cảnh Phỉ cầm tờ báo lên, vội vàng đọc kỹ.

TBC

Sau khi đọc xong, trong đầu cô ta có hai người tí hon đang giao chiến.

Một người bảo cô ta mau quay lại trường báo cáo đi, người kia lại bảo cô ta đừng làm kẻ tiểu nhân.

Cảnh Phỉ siết chặt tờ báo, các đốt ngón tay trắng bệch. Cô ta không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không đồng ý với câu nói kia của chị họ -

"Bạch Du ưu tú hơn em nhiều, nếu sau này em vẫn chỉ biết ghen ghen với người ta thì cả đời này đừng nghĩ vượt qua cô ấy."

Nghĩ đến đây, cô ta đập mạnh tờ báo xuống bàn rồi quay về phòng lấy sạch bắt đầu học tập.

Cô ta còn lâu mới thua Bạch Du!

Cô ta nhất định phải cố gắng, sau đó giẫm đạp Bạch Du dưới chân!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-745.html.]

Còn nữa, cô ta phải cướp chị họ về!

Cùng lúc đó, các lãnh đạo trong trường cũng đọc được tờ báo.

“Tôi nói này chủ nhiệm Lâm, ông nhìn xem, Bạch Du này có phải Bạch Du đó của trường chúng ta không, chính là người đại diện cho tân sinh viên năm ngoái ấy?”

Ở một khoa nào đó, một thầy giáo cầm tờ báo, đọc đi đọc lại bài báo trên đó nhưng vẫn không dám tin vào mắt mình.

Chủ nhiệm Lâm ngẩng đầu khỏi bàn làm việc, cầm tờ báo đưa tới xem, sau đó lau kính rồi xem lại: “Sinh viên năm nhất khoa ngoại ngữ khóa 77 của Đại học Trung Sơn, thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học tỉnh Phúc Kiến, Bạch Du… Không sai, Bạch Du này chính là Bạch Du đó của trường chúng ta, ông xem tên trường chúng ta đều được viết ra rồi thì sao có thể nhầm được.”

Thầy giáo: “Chủ nhiệm Lâm, ông nhìn kỹ lại đi, xem trong bài báo đó viết gì!”

Chủ nhiệm Lâm cầm tờ báo vừa rồi đọc kỹ, đọc xong thì kinh ngạc đến mức mắt muốn rơi xuống đất: “Một kỳ nghỉ hè đã thành lập một công xưởng, còn hợp tác với cửa hàng Hữu Nghị, còn thông qua đơn đăng ký Hội chợ Quảng, ông nói xem bài báo này có thật không?”

Thầy giáo kia đẩy cặp kính trên sống mũi: “Có lẽ là thật, báo thường ngày Tân Hoa là một tờ báo lớn, không thể nói bừa bãi, tùy tiện bịa đặt sự thật được.”

Chủ nhiệm Lâm: “Sao bạn học Bạch có thể làm được như vậy chứ?”

Một kỳ nghỉ hè chỉ vỏn vẹn hai tháng, cô đã làm được tất cả những điều này như thế nào?

“Chuyện này tôi cũng không biết.”

Những cuộc đối thoại tương tự cũng diễn ra ở các khoa khác.

Ban đầu, lãnh đạo khoa ngoại ngữ không thấy bài báo trên báo thường ngày Tân Hoa nhưng rất nhanh họ đã biết, vì các lãnh đạo và giáo viên của các khoa khác đã đến hỏi họ chuyện gì đang xảy ra.

Chủ nhiệm khoa và thư ký của khoa ngoại ngữ đều rất ngạc nhiên.

Chỉ có cô Vương là vô cùng bình tĩnh: “Bạn học Bạch Du luôn là một sinh viên rất có lý tưởng rất có năng lực, trước đây tôi đã từng nghe em ấy đề cập tới, chỉ là không ngờ năng lực hành động của em ấy lại mạnh như vậy, trong một kỳ nghỉ hè đã tạo ra thành tích thế này, tôi cảm thấy trường chúng ta nên dành sự tán dương và khen ngợi, đồng thời khích lệ những bạn học khác cũng hành động.”

Thực ra, trong lòng cô Vương không hề bình tĩnh chút nào, trước đó cô ấy đã đưa Bạch Du đi gặp người bạn thân của mình là Cảnh Anh, vốn định xem Bạch Du có thể trở thành trợ lý của Cảnh Anh hay không, sau này tiến một bước sẽ được chọn làm học sinh sau cùng, tương lai cũng không cần lo lắng.

Chỉ là lúc đó Bạch Du lại từ chối, còn nói sau này cô muốn phổ biến rộng rãi truyền thống văn hóa của nước ta tới cả nước, lúc ấy cô ấy cảm thấy dã tâm của cô bé Bạch Du này không nhỏ, cũng rất có quan điểm của mình, chẳng qua là cô ấy không quá coi trọng.

Bất kể hoàn cảnh hiện tại, các mối quan hệ cá nhân của cô ấy, cô ấy cảm thấy Bạch Du muốn thực hiện ước mơ của mình thì ít nhất cũng phải mất bảy tám năm nữa, chí ít phải đợi đến khi tốt nghiệp, không ngờ trong khoảng thời gian hai tháng ngắn ngủi mà Bạch Du đã thành lập một xưởng sản xuất, còn muốn tham gia Hội chợ Quảng!

Nếu không có những người khác ở đây, có lẽ lúc này cô Vương nhất định phải gọi điện cho người bạn tốt của mình, sau đó khoe khoang rằng đây chính là sinh viên mà cô ấy coi trọng đấy.

So với vẻ mặt tự hào của cô Vương, một số giáo viên lại có quan điểm khác.

“Tôi không phủ nhận năng lực của bạn học Bạch Du nhưng như vậy thì em ấy có thể học tốt được không? Là một sinh viên, điều quan trọng nhất không phải là kiếm tiền, cũng không phải là đi thực hành, mà là học tốt kiến thức trong sách giáo khoa, nếu không thì đến trường làm gì?”

“Tôi đồng ý với quan điểm của thầy Văn, sinh viên thì phải cho ra dáng sinh viên, nếu ai cũng như bạn học Bạch ra ngoài lập công xưởng thì họ còn tâm trí đâu mà học nữa? Trường chúng ta sẽ thành cái gì?”

“Không sai, cho nên tôi cho rằng không chỉ không nên khen ngợi bạn học Bạch, mà còn nên thông báo phê bình, đồng thời ra lệnh cho em ấy dừng những việc đó lại!”

Cô Vương nghe những ý kiến phản đối này, cau mày, trong lòng không khỏi lo lắng cho Bạch Du.

Cô ấy cho rằng việc thực hành trước là một điều tốt, nhưng không phải ai cũng có quan điểm giống cô ấy, tư tưởng của nhiều lãnh đạo trường học vẫn thiên về bảo thủ hơn.

Giống như những ý kiến phản đối vừa rồi, họ cho rằng hành vi như vậy không chỉ ảnh hưởng đến thành tích học tập mà còn làm hư những học sinh khác, là một hành vi vượt quá giới hạn.

Ngay cả cô ấy cũng phải thừa nhận rằng không phải tất cả sinh viên đều có năng lực như Bạch Du, có thể cân bằng tốt giữa học tập và công việc, nếu những sinh viên khác cũng bắt chước Bạch Du thì khả năng cao là họ sẽ bỏ bê việc học, thậm chí còn có thể làm hỏng cả hai việc.

Loading...